Từ sau khi trở về nước,đa phần thời gian của cô đều bám dính lấy Lục Viễn. Tất nhiên cô vẫn sẽ đi làm. Dự định sắp tới cô sẽ tự mở lớp dạy vẽ.Nên công việc bây giờ của cô rất nhàn rỗi, mấy bức tranh cô bán được cũng kiếm được bộn tiền.
Con người của cô rất thoải mãi,kiếm tiền nhiều mà không biết hưởng thụ thì lãng phí lắm.Vì thế cuộc sống của cô mới nhàn rỗi như vậy.Khác hắn với anh,Lục Viễn tối mặt tối mũi giữa việc học với công ty.
Nhưng mỗi ngày anh đều sẽ giành ra chút thời gian để ở cùng cô.
Thẩm Đường nằm nhoài ra ghế lười lót đệm lông cực kì êm ái, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn xuống người con trai đang ngồi cạnh cô.
Anh vẫn đang tập chung xử lý công việc,cô cũng không làm phiền đến anh rất ngoan ngoãn mà nằm yên trên ghế đêm êm ái này.
Cảm thấy người bên cạnh yên lặng hơi lâu, Lục Viễn tháo gọng kính vàng trên mũi xuống nghiêng đầu sang nhìn thử. Ngay lập tức bốn mắt chạm nhau,môi mỏng của anh khẽ cong lên mỉm cười rồi lại đưa tay xoa đầu cô.
Đói chưa.Chưa ạ.Thấm Đường được anh xoa đến nỗi mềm nhũn cả người,cô tiến đến áp sát vào tấm lưng lớn của anh.
Anh sắp xong chưa.Sắp rồi,em chán sao.Có một chút nhưng em đợi được, anh cứ làm đi.Um.Lục Viễn lưu luyến rời tay khỏi mái tóc mềm mại của cô,tiếp tục tập trung công việc của mình.Chốc chốc lại đưa mắt nhìn cô rồi lại mỉm cười.
Mãi đến lúc anh xong việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-trai-hu/3718181/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.