Chuyện gì đến thì cũng nên đến thôi.Hôm nay là ngày Thẩm Đường bay ra nước ngoài du học.Họ hàng trong nhà ai nấy đều bận rộn cả,thời gian này cũng là mùa nhập học.
Ở sân bay cha mẹ cô tất nhiên là phải đến tiễn con gái.Tống nhiên cùng Mục Sơ đều qua bên thành phố khác nhập học nhưng vấn lặn lội đến.Cố Nhiên cùng anh Tống Hạo đều có mặt cả. Người cuối cùng là Lục Viễn,lúc này anh mới từ đằng xa xách vali của cô tiến lại gần.
Khi ở nhà tâm trạng của cô rất tốt nhưng vừa đến đây lại nhìn thấy mẹ cô cùng Mục Sơ lại khóc sướt mướt như thế cũng làm cô không kiềm được.Đáy mắt bắt đầu cay xè,cô cố gắng để bản thân không phải khóc.
Cô muốn lúc rời đi bản thân phải mỉm cười vui vẻ như thế mọi người mới không lo lắng cho cô chứ.Thẩm Đường lại càng không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của Lục Viễn.Không biết nữa nhưng cô biết chắc rằng nếu mình nhìn vào nó thì cô sẽ òa khóc mất.
Đôi mắt trong veo của cô nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay,cũng đã đến giờ cô phải đi vào bên trong rồi.Con đường đi du học là ước mơ của cô cũng là sự luyến tiếc nhất.Thế là Thẩm Đường đi qua ôm lấy cha mẹ mình rồi cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh.
-Cha mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.Con gái đi đây ạ.
Tầm mắt của cô vẫn luôn hướng về nơi xa xăm kia không dám nhìn thẳng vào ai cả.Cô yếu lòng lắm,cô sợ cô từ bỏ việc đi du học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-trai-hu/2840320/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.