Phong Lâm trở về phòng, ngồi xuống giường thở dài
“ Cô ta đi rồi cũng tốt!! Mong muốn một mình yên tĩnh cũng được rồi!!”
Rồi cậu ta nằm xuống giường ngủ... Cả đêm hai con người – một người anwfm khóc, một người trằng trọc không ngủ được
................... Sáng Hôm Sau......................
Băng dậy sớm hơn mọi ngày thường để dọn đồ về nhà với bố mẹ, sáng hôm nay cô được nghỉ nên cô cũng khá rảnh rỗi!! Cô gắp từng chiếc áo để ngăn nắp vào chiếc vali tím của mình.....
Sờ vào chiếc giường
“ Chị không ngủ với em nên đừng buồn nhé!! Bao giờ người ta đi thì chị sẽ trở lại”
Nhìn xung quanh phòng, không ở quá lâu nhưng cảm giác thân quen vẫn níu kéo bản thân cô ở lại
Giờ là 7g sáng...... kéo chiếc vali đi xuống nhà, mở cửa
“ Cô định đi mà không chào hỏi chủ nhà một câu à?”
Phong Lâm nói lớn từ trên cầu thanh rồi đi xuống về phía Băng
Cô quay lại cúi chào không nói thêm câu gì rồi lại quay đi, bỗng cậu cầm tay cô bé
“ Cô không có mồm à?”
“ Lời nói của tôi cần nói với những người tôi muốn nói, với chú, lời nói chỉ tốn nước bọt, bỏ ra đi. Chú đang nắm quá chặt tay tôi đấy”
“ Cô nói thế với người cho cô ở nhờ nhà sao? Nằng nặc đòi....”
“ Và tôi chỉ nghĩ những gì tôi cố gắng để ở lại ngôi nhà này là một sai lầm. Chú nghĩ để tôi ở lại đây lá chú có công và tôi phải biết ơn?? Xin lỗi chú sai rồi, giờ tôi cảm thấy thời gian của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-thieu-gia/82715/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.