Chương trước
Chương sau
Hạ Từ Viện hiểu rất rõ ràng, lần này đùa với lửa quá trớn rồi.

Dám nhảy lên lưng hổ, trêu chọc lão đại.

Nhất định là cô bị ánh mặt trời gay gắt làm đầu óc lâng lâng mê man không tỉnh táo.

Vì thế cho nên, ngay khi vừa gửi tấm hình phóng cỡ cực to kia xong, hai anh em cô vội vã tách nhau tìm đường chạy trối chết.

Hạ Hư Nguyên thì chạy lên đảo, còn cô thì chạy một mạch tới Las Vegas.

Cứ cho rằng chạy tới tận Thái Bình Dương xa vời vợi thì sẽ bình yên vô sự, ai dè, lão đại không hổ là lão đại, buổi tối hôm đó ngay lập tức ra mật lệnh triệu hồi phi cơ riêng trở về đất liền, để cho Hạ Hư Nguyên khốn đốn một mình giữa hòn đảo biệt lập, mỗi ngày chỉ cho phi cơ lượn qua một lần thả xuống một chai nước tinh khiết và một ít lương khô.

Nghe được hung tin kia, Hạ Từ Viện sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Mồ hôi còn chưa kịp khô thì liền nhận ngay cú điện thoại đầy uy hiếp của Hạ Phùng Tuyền thông báo rằng toàn bộ thẻ tín dụng của cô đã bị khóa, hơn nữa lập tức sẽ có một nhóm thủ hạ chuẩn bị tới áp giải cô về.

Lần này thì toi đời rồi, Hạ Từ Viện vô cùng hối hận, ruột gan đều nhanh tím đen hết cả lại.

Thẻ đã bị khóa, trong tay chỉ còn mấy ngàn tiền mặt, chẳng thế chống đỡ được bao lâu nữa.

Hạ Từ Viện tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng quyết định xuống song bạc ở tầng dưới thử vận khí của mình xem sao.

Ai ngờ vận khí của cô chẳng phải xui xẻo bình thường, chưa đầy vài phút, toàn bộ gia tài mấy ngàn của cô giờ chỉ còn lại đúng một tờ séc.

Rốt cuộc nên giữ lại để ngày mai mua đồ ăn sáng hay là quyết đánh đến cùng, sống mái một phen đây?

Hạ Từ Viện đã lựa chọn phương án sau.

Nhưng mà nhìn hai viên xúc xắc, cô lại rầu rĩ, rốt cuộc là nên chọn cửa đại hay cửa tiểu đây?

Cơ hội chỉ có một lần, nếu lần này đi đời nhà ma thì cô chỉ còn nước lưu lạc nơi đầu đường xó chợ mà thôi.

Đang do dự thì phía sau một người nào đó cúi đầu xuống ghé vào tai cô nhắc: “Chọn đại.”

Không kịp nghĩ nhiều, cô đặt luôn tấm séc cuối cùng vào cửa đại.

Kết quả cư nhiên đúng là cửa đại thật! Hạ Từ Viện vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. Xem ra ngày mai có cả cơm trưa để ăn rồi. Thật đúng là may mắn có người đứng sau lưng mình nhắc nhở, Hạ Từ Viện xoay người định nói lời cảm ơn, chỉ có điều———

Mộ Dung Phẩm!?

Người thần bí đứng sau lưng cô là Mộ Dung Phẩm?!

“Tại sao anh lại ở đây?” Hạ Từ Viện vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

“Không có việc gì, tôi tới đây giải trí một chút, còn em?” Mộ Dung Phẩm hỏi.

Hạ Từ Viện còn muốn nói cái gì đó thì mắt chợt liếc thấy có mấy người đang từ ngoài cửa tiến vào.

Nhìn bọn họ cực kì quen mắt, đây chẳng phải là đám thuộc hạ của Hạ Phùng Tuyền sao?

Hạ Từ Viện vội vã chôn mặt vào trong ngực Mộ Dung Phẩm.

Những tên này thật đúng là không tốn cơm tốn gạo, quả không phụ sự kỳ vọng của Hạ Phùng Tuyền nhanh như vậy đã tìm đến cô rồi.

“Mấy ngày không gặp, em trở nên rất nhiệt tình đó nha!” Giọng nói của Mộ Dung Phẩm nồng đậm sự vui vẻ.

Hạ Từ Viện không muốn nhiều lời với hắn, chỉ thì thầm: “Đến phòng của anh được không?”

“Như thế có phải là quá nhanh rồi không?” Mộ Dung Phẩm hài hước hỏi.

Hạ Từ Viện hận không thể đạp chết hắn, nhưng hiện tại phía sau cô có rất nhiều mãnh hổ đang chực chờ vồ lấy cô giải về nên cô chỉ còn cách bất đắc dĩ nhờ vả tên ác lang này, vì vậy, cô đành quyến rũ cười một tiếng: “Không nhanh, cuối cùng em cũng thấy rung động rồi, mình đi nhanh thôi.”

Vừa nói vừa kéo hắn biến khỏi khu vực nguy hiểm này càng nhanh càng tốt.

Nhìn phòng Mộ Dung Phẩm đặt trước là “phòng dành cho tổng thống”, Hạ Từ Viện thở dài, nói: “Thật sự là hoang phí mà aaaaaaaaaaaa, một người có cần thiết phải ở trong căn phòng sang trọng tiện nghi như thế này không????????”

“Còn em thì không hoang phí chắc, suốt ngày shopping toàn hàng hiệu.” Mộ Dung Phẩm rót cho cô một chén rượu.

Hạ Từ Viện tu một hơi cạn sạch: “Nhưng bây giờ tôi đã tỉnh ngộ, có cơm để ăn là đội ơn trời đất lắm rồi, ôi trời ơi, cơm tối anh đặt sao giờ còn chưa mang tới? Nhanh đi hối thúc bọn họ đi!”

Đang nói, nhân viên phục vụ đẩy toa xe đi đến, dọn ra một bàn thức ăn thịnh soạn.

Nhân lúc Mộ Dung Phẩm còn đang lúi húi trả tiền boa, Hạ Từ Viện nhanh nhẹn nhảy ngay vào bàn ăn, không thèm khách khí cắm đầu vào gắp lia lịa.

“Em mấy ngày không ăn cơm rồi thế?” Mộ Dung Phẩm cười hỏi.

“Không nói cho anh biết, để tránh anh quá mức bội phục tôi.” Hạ Từ Viện lại vùi đầu vào đống cao lương mỹ vị.

“Thong thả một chút, hết chúng ta lại gọi thêm.” Mộ Dung Phẩm đứng bên cạnh rót rượu cho cô, hỏi: “Sao vậy? Trong phút bốc đồng xử lý sạch sẽ đống thẻ rồi ư?”

“Không có, chẳng qua là đầu óc chập mạch, suy nghĩ nông cạn, chọc người nào đó nổi điên thôi.” Hạ Từ Viện uống xong rượu, thở dài nói: “Nói cho cùng thì chỉ có tiền do chính bản thân mình kiếm ra mới tin cậy được.”

“Ngoài tiền do bản thân tự kiếm ra còn có thể dựa vào việc lấy chồng để kiếm lời mà.” Mộ Dung Phẩm chạm cốc với cô rồi nói tiếp: “Để ông xã nuôi không phải rất tốt ư?”

“Ây da… Rượu này cũng không tệ.” Hạ Từ Viện từ từ thưởng thức, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ có điều lấy chồng ư? Đừng nói là tiếp theo anh sẽ đề nghị tôi lấy anh đấy nhé?”

Mộ Dung Phẩm rất chậm rất chậm mỉm cười: “Tôi nghĩ tôi hẳn là có đầy đủ khả năng để cho em một cuộc sống phóng túng, đúng rồi còn có thú vui shopping hàng hiệu của em nữa.”

Hạ Từ Viện cầm khăn ăn trên tay, rất thục nữ lau miệng: “Cảm ơn lòng tốt của các hạ, chỉ có điều tôi thà tình nguyện về nhà tiếp nhận sự trừng phạt của Hạ Phùng Tuyền còn hơn.”

“Tại sao em lại không muốn chấp nhận tôi?” Mộ Dung Phẩm tò mò.

“Bởi vì anh yêu cầu tôi phải lấy thân báo đáp.” Hạ Từ Viện chống tay lên cằm, đôi mắt sáng trong như hai hòn ngọc bích chậm rãi chớp chớp: “Mà lấy thân báo đáp là một việc vô cùng thảm thiết.”

“Đã như vậy, chúng ta trước tiên có thể trở thành bạn bè, em thấy sao?” Mộ Dung Phẩm rút ra một tấm thẻ bạch kim: “Đã là bạn bè thì khi gặp hoạn nạn đương nhiên phải dốc túi ra tương trợ rồi.”

Hạ Từ Viện thản nhiên mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ, xinh đẹp động lòng người: “Từ trước tới nay chưa bao giờ tôi coi anh là bạn cả.”

Dứt lời, cầm lấy cái thẻ bạch kim, đứng dậy chào tạm biệt: “Cảm ơn anh đã thiết đãi, Mộ Dung tiên sinh, tôi về phòng trước đây.”

Không đợi hắn trả lời, Hạ Từ Viện đã mở cửa phòng, thong thả bước ra ngoài. Nhưng chỉ vài giây sau, lập tức mở cửa quay trở vào. Chính là đám thuộc hạ chết toi của Hạ Phùng Tuyền đang đứng canh chừng ở cửa thang máy!

Nguy hiểm thật!

Hạ Từ Viện vỗ vỗ ngực.

“Sao vậy?” Mộ Dung Phẩm hỏi.

“Không có chuyện gì, chủ yếu là tôi đột nhiên cảm thấy ở nơi này một mình rất nhàm chán mà thôi.” Hạ Từ Viện đề nghị: “Hay là chúng ta chơi bài đi.”

“Được thôi.” Mộ Dung Phẩm gật đầu: “Người thua phải cởi một thứ trên người xuống?”

“…Cược cái khác được không?”

“Được.” Mộ Dung Phẩm sảng khoái đáp ứng: “Tôi thắng, hôn em một cái, em thắng, hôn tôi một cái.”

“@ # ¥ % &” Thế không phải là như nhau à?

“Vẫn không được sao? Vậy thì chúng ta cược rượu được chứ? Người thua phải uống phạt một chén rượu.” Cuối cùng thì Mộ Dung Phẩm cũng nghĩ ra một cách cá cược tương đối hợp lý.

Dùng cách phạt này đôi bên đều bị hại, so với hai phương án đầu còn nhẹ chán, Hạ Từ Viện gật cái rụp đồng ý ngay.

Mặc dù là như thế nhưng cũng không nên coi thường, vì vậy cô liền ỷ vào mình thân là phụ nữ yếu đuối, mỗi lần thua chỉ nhấp một ngụm nhỏ mà thôi.

Chỉ có điều cô không hề chú ý tới, lúc ăn cơm mới vừa nãy, Mộ Dung Phẩm rất nhiệt tình chuốc cho cô vài ba cốc đầy ứ.

Đến bây giờ mặc dù uống rất ít nhưng số lượng đã áp đảo chất lượng.

Rất nhanh, cô liền say bí tỉ.

Đầu tiên là căn phòng không ngừng xoay tròn, Mộ Dung Phẩm trước mắt cô lúc sáng lúc tối, phân chia thành nhiều cái bóng mờ mờ, và sau đó, cô hoàn toàn không biết gì nữa, ngã gục xuống giường.

Ngay trong lúc mơ màng mờ mịt đó, cô nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Phẩm khẽ thầm thì như vọng lại từ một nơi xa xôi nào đó: “Từ Viện, em say rồi sao?”

Không có, tôi không có say!

Hạ Từ Viện rất muốn nói như vậy nhưng mà không hiểu sao cô không thể mở miệng ra nói bất cứ điều gì. Trí óc của cô hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

“Từ Viện, em say rồi?” Mộ Dung Phẩm lại khe khẽ hỏi.

Thế nhưng Hạ Từ Viện hoàn toàn nằm im trên giường, hai mắt nhắm chặt, ho hấp cũng dần trở nên đều đều. Cô thực sự đã say.

Mộ Dung Phẩm rút điện thoại ra, bấm một dãy số và nhấn nút gọi, chẳng bao lâu, từ đầu bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp.

Giọng nói của Hạ Phùng Tuyền: “Xong việc rồi ư?”

“Đúng vậy, có thể cho bọn thuộc hạ của anh rút lui được rồi đấy.” Mộ Dung Phẩm đưa tay khẽ chạm nhẹ vào đôi môi căng mọng đỏ tươi của Hạ Từ Viện: “Chỉ có điều, anh xác định muốn giao cô ấy cho tôi?”

“Con sâu lười biếng Hạ Từ Viện này lại có thể đổi lấy một đại luật sư như anh, đối với tôi mà nói, vụ làm ăn này lãi to rồi.”

“Được, tôi đồng ý tới làm việc ở công ty của anh.”

“Một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Trên đường dây điện thoại có hai con sói đang đàm phán thành công một thỏa thuận bí ẩn.

Cúp điện thoại, Mộ Dung Phẩm lại khẽ vuốt ve đôi má hồng hào ửng đỏ vì men rượu của Hạ Từ Viện.

Cô đang ngủ rất say, hàng lông mi thật dài thi thoảng khẽ động, khiến cho khuôn mặt của cô càng trở nên thơ ngây thiên thần hơn. Một vài lọn tóc khẽ rủ xuống gò má cô càng làm nổi bật nước da của cô.

Gương mặt cô không còn vẻ bướng bỉnh bất cần thường ngày, lúc này cô giống hệt như một đứa trẻ chìm trong giấc mộng đẹp.

Mộ Dung Phẩm cởi nút áo của cô, chầm chậm, từng cái từng cái cúc nhỏ xinh.

Theo động tác của hắn, làn da trắng mịn, cơ thể kiều diễm đẫy đà của cô dần dần hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.

Mộ Dung Phẩm không chút nóng vội, mơn trớn cơ thể cô, cảm nhận từng cm trên cơ thể của cô, hắn muốn mỗi tế bào trên cơ thể cô ghi nhớ hắn.

Cơ thể hai người dán chặt lấy nhau, nhiệt độ ngày càng tăng, nóng bỏng, máu trong huyết quản ào ạt lưu thông, trái tim đập từng nhịp dữ dội, kịch liệt.

Tay của hắn vuốt ve bầu ngực sữa mềm mại của cô, lướt qua vòng eo mảnh khảnh nhỏ nhắn của cô rồi cuối cùng tới vòng ba đầy đặn, nơi quyến rũ nhất của người phụ nữ.

Hắn chậm rãi thăm dò, từng ngón tay chơi đùa chạm tới những nơi bí ẩn nhất trên cơ thể cô, rất chậm rãi.

Trong lúc ngủ say, đôi lông mày kẻ đen của Hạ Từ Viện khẽ nhíu lại, hai má ửng hồng, khe khẽ phát ra tiếng rên rỉ.

Mộ Dung Phẩm đặt cơ thể nóng rực của hắn lên cơ thể mềm mại lành lạnh của cô, tiếp theo đó, rất nhanh chóng, hắn tiến vào cơ thể cô.

Đột nhiên xuất hiện kích thích khiến cho Hạ Từ Viện theo bản năng khẽ thở nhẹ một tiếng, Mộ Dung Phẩm cúi đầu, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn thật sâu.

Đây là nụ hôn lần đầu tiên của hai người, nụ hôn này nhẹ nhàng mà triền miên mãi không dứt.

Đầu lưỡi của hắn nghịch ngợm cuốn lấy lưỡi cô, hấp thụ từng phần thuộc về cô.

Mà cơ thể hai người thì ngày càng gắn chặt vào nhau như hòa vào đối phương, mềm mại và cứng rắn, dịu dàng và cuồng nhiệt.

Hắn ôm chặt lấy cô, vuốt ve mơn trớn, cùng nhau lên tới đỉnh cao của dục vọng….

Nhức đầu như búa bổ, cả người ê ẩm đau ngứa giống như từng đốt xương bị bẻ gãy vậy.

Đây chính là cảm giác đầu tiên của Hạ Từ Viện khi tỉnh lại. Cô cố gắng mở mắt ra, liền phát hiện, trên người mình hoàn toàn không còn một mảnh vải nào. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, dù sao cô cũng có thói quen khi ngủ thì cởi hết đồ ra. Thế nhưng… trên ngực cô lại xuất hiện một bàn tay!

Cô nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt, sau đó mở mắt, cứ nhắm mắt rồi mở mắt lặp đi lặp lại đến mấy chục lần, bàn tay kia vẫn không hề biến mất!

Không phải là ảo giác, đây là sự thật?!

Cô nhìn theo hướng bàn tay ấy, nhìn thấy người đàn ông ngủ bên cạnh mình.

Đôi lông mày đen dày, sống mũi thắng tắp tuấn tú, đôi môi hấp dẫn.

Mộ Dung Phẩm

Mộ Dung Phẩm??!!!!!!!!!

Hạ Từ Viện chỉ vài giây ngắn ngủi liền bật người dậy, gặt phắt bàn tay heo của hắn đặt trên người cô ra, vội vàng cuốn chăn quanh người mình.

Cứ như vậy đánh thức Mộ Dung Phẩm.

Hắn dụi dụi mắt, mỉm cười nhìn về phía cô: “Em đã tỉnh rồi à.”

Một câu nói dường như rất bâng quơ như vậy thôi.

Hạ Từ Viện hít một hơi thật sâu: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Mộ Dung Phẩm đưa tay chống lên cằm, ngẫm nghĩ rồi rành mạch rõ ràng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Em cường bạo anh.”

Hạ Từ Viện sửng sốt, ba phút sau máu mới kịp lưu thông lên não: “Có thể nói cặn kẽ thêm một chút được không?”

“Tối hôm qua, em uống say.” Mộ Dung Phẩm nói.

“Tôi biết.” Hạ Từ Viện gật đầu.

“Sau đó em liền nhảy lên người anh, oan ức kể em bị anh họ đuổi giết khổ sở như thế nào, vô cùng đáng thương.” Mộ Dung Phẩm nói tiếp.

“Cũng phù hợp sự thật.” Hạ Từ Viện tiếp tục gật gù.

“Anh rất ân cần an ủi em, em cảm động, sau đó liền cưỡng ép anh.” Nói đến đây, Mộ Dung Phẩm bộ dạng đáng thương sờ lên môi của mình.

Hạ Từ Viện khóe mắt giật giật: “Về điểm này, tôi thật không dám tin tưởng.”

Mộ Dung Phẩm không để ý tới lời phản bác của cô, nói: “Hôn xong, em tấm tắc khen ngợi kỹ năng của anh, hôn cũng không tồi, nói nguyện ý gả cho anh.”

“Anh xác định tối hôm qua tôi say rượu chứ không phải đầu đập vào đâu đó đến chập hỏng rồi hả?” Hạ Từ Viện nhăn mặt nhíu mày.

“Bất kể như thế nào, em cũng nằng nặc kéo anh tới tòa thị chính đăng ký kết hôn.” Mộ Dung Phẩm tổng kết.

Hạ Từ Viện bị câu tổng kết cuối cùng này hù chết: “… Anh… Anh đang nói giỡn đúng không?”

“Còn chưa hết đâu.” Mộ Dung Phẩm bổ sung: “Sau khi đăng ký kết hôn trở về, thú tính của em nổi lên, mặc cho anh phản kháng thế nào cũng … nhào tới cường bạo anh.”

Hạ Từ Viện đờ đẫn bần thần ngồi im một chỗ, miệng há hốc, hai mắt trợn to.

Mộ Dung Phẩm lẳng lặng nói tiếp: “Em hẳn là nên chịu trách nhiệm với anh chứ?”

Hạ Từ Viện đưa tay lên day day huyệt thái dương: “Đợi một chút, chuyện này chúng ta có thể thương lượng sau được không, đầu tôi bây giờ đau như búa bổ, anh mau rót cho tôi một cốc nước trái cây hoặc sữa tươi cũng được.”

Mộ Dung Phẩm xuống giường, rót một cốc nước trái cây bưng tới tận giường cho cô.

Hạ Từ Viện uống một hụm, lập tức bụm miệng lại, nhướn mày: “Mộ Dung Phẩm, anh muốn hại chết tôi sao?”

“Sao vậy?” Mộ Dung Phẩm ngu ngơ không hiểu gì.

Hạ Từ Viện trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tự anh uống mà xem!”

Mộ Dung Phẩm đón lấy cái cốc, uống một ngụm, cảm giác có cái gì đó rất bất thường, đang định hỏi cô thì đột nhiên thấy trong mắt Hạ Từ Viện lóe lên niềm vui cực kì khác thường.

“Mới vừa rồi, em đã hạ độc vào cốc nước này?!”

Thuốc phát huy công hiệu rất nhanh, trí óc của Mộ Dung Phẩm dần dần mất tỉnh táo, những giây cuối cùng trước khi hai mắt của hắn chỉ còn thấy màu đen u tối, hắn nghe thấy giọng nói êm dịu của cô vang lên: “Chờ anh tỉnh lại, sẽ phát hiện rất nhiều trò hay đấy.”

Lúc Mộ Dung Phẩm tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Hắn phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, cả người xanh tím, rất nhiều vết cào bởi móng vuốt, hơn nữa, cánh tay phải còn bị dập gãy.

Đoán chừng là Hạ Từ Viện thừa dịp hắn mê man bất tỉnh đem hắn thành bao cát mà đấm đá đánh cho hả giận đây mà.

Còn Hạ Từ Viện, cô biết mất không hề có chút dấu vết nào lưu lại ngoài một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết “Mộ Dung cưng ơi, hãy mau chóng hủy bỏ quan hệ hôn nhân của chúng ta, nếu không cả đời này anh đừng hòng tìm được tôi.”

Mộ Dung Phẩm nắm chặt mảnh giấy trong tay, bên môi nở một nụ cười xán lạn.

Cô không trốn thoát khỏi bàn tay của hắn được đâu.

Bởi vì, cô là yêu nữ.

Bởi vì, hắn là ác lang.

Bởi vì, bọn họ là tuyệt phối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.