“Đoàng!!!”
Ngay trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, một cái bóng trắng từ cửa sổ bỗng nhảy vọt vào, đánh ngã Du Tử Vĩ.
Đạn nổ, ghim rất sâu vào bức tường phía sau Diệp Tây Hi.
Cô cố gắng mở mắt ra nhìn, liền phát hiện ra người vừa cứu mình là một con sói cả người trắng như tuyết.
Du Giang Nam sao?
Đúng là Du Giang Nam, hắn giữ thật chặt chân của Du Tử Vĩ, trong mắt ngập tràn hận thù, lạnh lùng.
Du Tử Vĩ bị đốn ngã, khẩu súng kia liền văng trên mặt đất, Diệp Tây Hi vội vàng đứng dậy chạy tới nhặt lấy, nhưng Thành Dư đã nhanh chân đi trước một bước, giật lấy khẩu súng chĩa về phía Du Giang Nam chuẩn bị bóp cò bắn chết hắn.
Nhưng Du Giang Nam và Du Tử Vĩ còn đang vật lộn ở chỗ đó, Thành Dư do dự sợ ngỗ nhỡ bắn bị thương chủ nhân, đang gấp gáp lại nghe thấy Du Tử Vĩ ra lệnh: “Mau bắn Diệp Tây Hi mau!”
Vừa dứt lời, Du Giang Nam vội vàng buông hắn ra, nhằm hướng Thành Dư mà đánh tới.
Nhưng tất cả đã quá muộn, tiếng súng lại một lần nữa vang lên.
Diệp Tây Hi cúi đầu, nhìn thấy ngực trái của mình máu đang từ từ chảy ra thấm đẫm cả áo.
Cô cảm thấy vô cùng kỳ quái, xung quang không phải đang rất huyên náo ầm ĩ sao, nhưng cô chỉ còn nghe thấy âm thanh từng giọt máu rơi xuống sàn nhà mà thôi.
Tách…tách…tách…
Rất rõ ràng, âm vang của nó rất lớn, xâm chiếm toàn bộ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-soi/2179229/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.