~ Duyên phận giữa hai con người, không thể dễ dàng mà chạm tay được tới nhau. Bạn tìm, nó chẳng buồn xuất hiện. Khi bạn ngừng tìm, có lẽ, một ngày nào đó, nó sẽ tự tìm đến bạn ~
Mới 16 tiếng trước tôi còn ở sân bay Nội Bài giờ đã sang tới Đức, cụ thể là ở bang Baden-Wurttemberg. Tôi cùng một cô gái cùng tuổi xách đồ về kí túc xá"Mai, tí nữa tập trung ở đâu nhỉ?" - tôi hỏi cô bạn
- "Thầy nói tập trung ở cổng trường"
Tôi ậm ừ, sau đó lại im lặng soạn đồ.
Ngẫm nghĩ, tôi chỉ biết hắn ở nước Đức này, còn tên trường hắn học tôi chẳng mảy may biết gì hết. Tôi tìm hắn ở đâu bây giờ?
Điện thoại bàn kêu, tôi tiến tới nhấc máy nghe: "Alo?"
Đầu dây bên kia hỏi: "Có ai tên Phạm Bảo An ở đây không?"
Tôi nhận ngay ra giọng cậu tôi: "Chào cậu, cháu An đây"
- "Cậu nghe tin cháu sang, đi dò tìm tin tức mới biết cháu ở Heidelburg. Cậu đang ở cổng trường, cháu ra gặp nhé"
Tôi vui vẻ khoác vội chiếc áo rồi chạy ra phía cửa, không quên bỏ lại một câu: "Mai, tớ đi ra ngoài một lát rồi về nhé"
Tôi có hai người cậu, đây là cậu thứ hai của tôi, định cư ở đây được 10 năm rồi, mợ tôi là người Việt gốc Đức.
- "Cậu Thành, cháu đây!"
Cậu quay lại, cười đưa cho tôi hai túi to bự: "Quà nhé! Tí về rồi mở ra cũng được. Thế nào, bao giờ nhập học?"
Tội nhận lấy, trả lời: "Mai cháu học luôn, một tháng, sau đó về nước. Bé Bum
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-soai-ca/70196/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.