Ngô Kình Thương mặt sầm xuống quắc mắt nhìn về phía Hứa Chí Vân nói: “Ai cho cậu vào?” 
Hứa Chí Vân ngược lại rất trấn định, hắn cười nói: “Là Uy ca để tôi vào, bảo mang đồ ăn cho bạn của anh.” 
Ngô Kình Thương nhíu mày đứng dậy, đưa tay nhận lấy, thấp giọng nói: “Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.” 
Hứa Chí Vân xoa xoa tay định lên tiếng, sau đó lại nhìn đến Đỗ Tu Nhiên ngồi trên giường, chào hỏi với anh rồi mới lui ra ngoài. 
Ngô Kình Thương trở tay đóng cửa, đặt thức ăn trên bàn, quay lại hỏi Đỗ Tu Nhiên: “Có đói bụng không? Ăn một chút nhé?” 
Đỗ Tu Nhiên lại gần nhìn, có một chén thịt kho tàu lớn, cá kho, còn có hai đĩa rau xào, cùng một bát gà xé phay, nói thật Đỗ Tu Nhiên hùng hục từtrưa chạy tới đây cũng chẳng kịp ăn cơm, bây giờ tất nhiên đói bụng,ngửi thấy mùi đồ ăn, hé miệng cười nói: “Thơm quá, cùng ăn đi.” 
Thấy Đỗ Tu Nhiên muốn ăn, Ngô Kình Thương cũng hứng thú, thoăn thoắt ngồibên cạnh Đỗ Tu Nhiên, xới xơm cho anh, lại gắp thức ăn bỏ vào chén. 
Đỗ Tu Nhiên bỏ vào miệng nhai nhai, gật đầu nói: “Ừm, mùi vị không tệ, cậu cũng ăn đi.” 
Sau đó Đỗ Tu Nhiên gắp một miếng cá, Ngô Kình Thương cũng gắp lấy mộtmiếng, anh ăn một miếng thịt kho tàu, Ngô Kình Thương cũng lặp lại yhệt, chờ đến khi Đỗ Tu Nhiên không ăn nổi nữa, toàn bộ còn lại mới bịNgô Kình Thương đánh chén. 
Ăn xong, Đỗ Tu Nhiên giúp Ngô Kình Thương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169073/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.