Tìm đồ nữ nhân cólàm qua, nhưng tìm đồ cho nam nhân vẫn là lần đầu tiên, mấy tên lưu manh vì thế cũng lề mề mãi không xong, hơn nữa người nay dù là thầy giáonhưng dù gì cũng là đàn ông, phản kháng so với phụ nữ tất nhiên kịchliệt hơn, giãy dụa một hồi, lại đạp cho vài cái, cuối cùng cũng ngoanngoãn một chút.
Mà cũng phải nói, một đoạn áo lông vén lên, lộ ra vòng eo trắng mịn thonnhỏ thực làm mấy tên lưu manh kinh ngạc, còn vài đứa huýt sáo tánthưởng.
Đỗ Tu Nhiên bị đạp vào eo đau nhừ người, ghé trên mặt bàn ra sức thở,trong nháy mắt anh cảm thấy như mình quay ngược lại quá khứ nhiều thậpniên trước, cái cảm giác bị người khác chà đạp một lần nữa lại dâng lên, trong lòng tràn đầy sự hoảng loạn kèm theo cảm giác bất lực.
Lúc này một bàn tay vươn đến muốn cởi thắt lưng quần anh, Đỗ Tu Nhiên chợtcảm giác được nguy hiểm liền giãy dụa không cho gã thực hiện được ý đồ,tên tiểu lưu manh thấy anh phản kháng, tát cho anh một cái lệch bên hàm.
Căn phòng trên tầng hai, hệ thống sưởi không tài nào đủ cho một khoảngkhông trống hoác lại cũ kĩ như vậy, trong phòng rất lạnh, Đỗ Tu Nhiêncuộn mình bên cạnh bàn, khóe miệng vẫn tiếp tục chảy máu, mặt sưng đỏlên, không dấu nổi những vết tích bị người khác “dày vò” qua.
Một tên khác sờ soạng chân Đỗ Tu Nhiên, lưu manh cười nói: “Đôi chân dàinày đúng là báu vật, đàn ông như vậy tao vẫn là lần đầu thấy đó.”
Tên khác chõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169059/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.