Hôm sau, Đỗ TuNhiên dẫn Ngô Kình Thương đi dạo một vòng tới tận trưa, chỉ cho cậu biết một số con đường xung quanh gần đó, cho đến khi cậu thuộc làu làu đường ngang ngõ dọc mới thả về nhà.
Buổi chiều còn có lớp, vài ngày nữa cũng bận rộn, Đỗ Tu Nhiên tập trung hoàn toàn vào công việc, chả còn thời gian rảnh cho Ngô Kình Thương.
Ngô Kình Thương cũng đã tới trường học Đỗ Tu Nhiên, nhiều lần tận mắt thấycảnh sinh viên bu xung quanh anh ríu rít hỏi han gì đó, Đỗ Tu Nhiên vẫnlà tươi cười giải đáp, bất kể là bao lâu nét cười đó cũng vẫn đọng trênmôi, nụ cười này từ khi bé cậu đã thường xuyên được ngắm qua, thậm chícó lúc trắng trợn đoạt cơm của Đỗ Tu Nhiên, anh thế nhưng vẫn mỉm cườivới cậu.
Vậy nhưng dù cho Ngô Kình Thương có ngu ngốc tới cỡ nào thì lúc này cũngnhận thấy được sự khác thường trong nụ cười đó, đã mấy ngày hai ngườikhông cùng một chỗ với nhau, anh dường như có tâm sự mà ít cười hơn, cho dù có cười rộ lên với cậu cũng không có vẻ tự nhiên như với học trò của mình thế kia, mà vương vấn một chút vị nhẫn nhịn cùng đau đớn khó nóira.
Ngô Kình Thương không biết tại sao lại như vậy, trong lòng tự nhiên nôn nao khó tả, điện thoại lúc này lại vang lên, Ngô Kình Thương nghe nhạcchuông thật sự bị giật mình, sau nhớ lại đây là Tôn Uy cho, mới móc từtrong áo khoác ra.
Tôn Uy trong điện thoại lớn tiếng cười nói: “Thật không dễ dàng a,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169050/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.