Buổi tối đi ngủ, Đỗ Tu Nhiên sợ đụng phải vết thương của Ngô Kình Thương, nép mình một bêngiường, đến nửa đêm tỉnh dậy lại phát hiện thân thể bị chuyển vào giữa,Ngô Kình Thương lúc này đang nằm nghiêng, đầu thì rúc vào lồng ngực anh, bả vai bị ép về một bên nên ngủ không an ổn, Đỗ Tu Nhiên vội vàng kéochăn lên đắp lại cho nó.
Ánh trăng mờ ảo rớt lên từng đường nét trên mặt Ngô Kình Thương, anh ngâyngốc nhìn tiểu quỷ trong chốc lát, bàn tay vô thức vươn ra khẽ chạm vào, Ngô Kình Thương dường như giật mình, đầu lại chui sâu vào ngực anh hơnnữa, ngủ ngon lành. Đỗ Tu Nhiên trong lòng mềm nhũn, dùng ngón tay nhẹnhàng vuốt ve lưng cùng bên mặt của Ngô Kình Thương, trong lòng gợn lêntừng con sóng nhỏ, tiểu quái vật này từng chỉ là một hài tử, giờ đây đãtrưởng thành…hôm nay nó chính là ân nhân cứu mạng của mình.
Đỗ Tu Nhiên không ngừng miên man về những chuyện của tiểu quỷ trước đây, mí mắt dần dần hạ xuống kéo anh vào giấc ngủ sâu.
Hôm sau trời còn chưa sáng Đỗ Tu Nhiên đã rời giường, lấy móng heo cùng rau củ mua hôm qua ra rửa sạch, cho vào nồi ninh lửa nhỏ, tiếp đó mới lấybột ra nhào.
Ngô Kình Thương bị mùi thơm đánh thức, mở to mắt nhìn trên mặt bàn nhỏ dưới đất bày toàn những món ăn nó thích, bụng đói reo inh ỏi liền đạp chănlăn khỏi giường.
Đỗ Tu Nhiên bưng bát súp bổ dưỡng nóng hổi đi tới, đặt ở chính giữa bàn,tươi cười nhìn Ngô Kình Thương, trở lại bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169030/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.