Đôi mắt Ngô Kình Thương hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên, bên trong không hiện lên một tia xấu hổ như anh mong đợi. 
Cũng phải, quái vật này căn bản không hiểu hai từ “ý tứ” là gì. 
Đỗ Tu Nhiên nhìn bộ dạng của nó, xoay người bước đi, Ngô Kình Thương bỗngchợt đi lên một bước, túm cánh tay anh, chẳng nói chẳng rằng mà đem baosau lưng cởi xuống đưa anh. 
Đỗ Tu Nhiên sững sờ, bao là nó dùng chính ga giường anh mua buộc thành,cũng không biết nó kiếm được ở đâu một tấm vải nhựa (aka áo mưa) bịt lại bên ngoài, nhưng cũng không gói kĩ, một góc bao vẫn bị nước mưa làmướt. 
“Trong bao này có vật gì?” Đỗ Tu Nhiên nhíu mày hỏi. 
Ngô Kình Thương vươn tay với vào trong bọc nửa ngày mới móc ra áo lông củaĐỗ Tu Nhiên, còn xuất ra một cái bát miệng rộng, Đỗ Tu Nhiên nhớ rõ cáibát này, đây là anh tìm trong hàng tạp hóa cũ mất ba đồng mới mua được,bởi vì cái chén dung lượng rất lớn, đựng được nhiều đồ ăn, cho tiểu quái vật ăn cơm rất thuận tiện. 
Sau nhiều lần dùng, lại nhiều lần dùng nước cùng bàn chải xoạt đến xoạt đi, từng đường vân trên mặt bát anh đều nhớ rành mạch. 
Lúc này nhìn cái bát kia mũi anh đột nhiên có điểm mỏi nhừ, lập tức khôngkhách khí nói: “Bát mẻ không vất đi, còn mang tới đây làm gì?” 
Ngô Kình Thương nhìn bát lại nhìn Đỗ Tu Nhiên, nói: “Phòng bị xe đẩy nát,lúc ta cầm được nó thì đã bị nứt vỡ.” Nói xong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169022/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.