Vu Chính nghĩ nghĩ, nhặt một khối gạch lên nói với Ngô Kình Thương: “Tiểu quỷ, ngươi tới đập bể cho ta xem.”
Ngô Kình Thương nhìn viên gạch, lập tức khinh thường không thèm liếc.
Đỗ Tu Nhiên vội vội giật giật tay tiểu quỷ lại nói: “Thử xem, xem cậu cóđúng là bổn như lời ông ấy nói hay không.” Anh ngược lại cảm thấy ngườinày chính là người có khí chất lãnh đạo một phái đoàn, không giống nhưtùy tiện nói giỡn với tiểu hài tử.
Ngô Kình Thương trừng mắt nhìn Đỗ Tu Nhiên sau lưng, do dự, sau đó tùy ýđặt tay lên viên gạch vỗ một cái, xương tay đau nhói, suýt nữa thu taylại, nhưng là viên gạch vẫn không sứt miếng nào.
Ba thủ hạ đằng sau vẻ mặt thoải mái cười nói, một tiểu quỷ mới lớn như vậy làm gì có khí lực? Vừa rồi tay không tiếp mảnh gạch nhỏ đại khái chỉ là cử động ngẫu nhiên thôi.
Chỉ có Vu Chính sắc mặt ngưng trọng nửa ngày mới lấy lại tinh thần. quăngviên gạch trên tay ra, liền cúi đầu hướng tiểu quỷ hỏi: “Tiểu quỷ,thường xuyên đánh nhau?” Nói xong còn muốn đưa tay xoa đầu nó.
Ngô Kình Thương rất nhanh né tránh, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm VuChính, hắn lại cười cười nhìn khung xương nó, quay đầu nhìn về phía ĐỗTu Nhiên hỏi: “Tiểu bằng hữu, các người là bạn học?”
Đỗ Tu Nhiên trả lời: “Đúng vậy, chúng cháu học chung trường.”
Vu Chính nhẹ gật đầu, lại nhắc tới: “Tuổi vẫn còn nhỏ, phải học tập thậtgiỏi, tương lai mới có tiền đồ.” Nói xong liền trở lại cho thủ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169017/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.