Đóng lại cửa nhà kho, Soojin mang theo một bộ mặt bình thản đi vào nhà bếp nhìn người con gái vô hôn ngồi chờ sẵn ở bàn ăn, trên bàn đã được dọn sẵn thức ăn chỉ đợi cậu vào. Soojin đi lấy một chiếc khăn ướt rồi lại gần Hajoon. Cậu cẩn thận chườm vết thương đã ửng đỏ trên má cô, Hajoon không tránh né và phản kháng như mọi lần nữa, cô vẫn ngồi như trời trồng trước bàn ăn không lộ ra chút cảm xúc nào.
" Cô ấy đã van xin cậu rất nhiều." Hajoon mấp máy môi sau khi Soojin ngồi vào bàn.
" Van xin thì có nghĩa tao phải nghe theo sao? Đâu phải ai cũng may mắn như mày?"
May mắn ư? Việc cô vẫn còn sống và còn ở tại nơi này là một điều may mắn sao? Chưa dứt khỏi suy nghĩ thì một đĩa thức ăn phóng vụt qua mặt cô rơi xuống đất và vỡ tan ra.
" Mặt mày khó coi quá đó." Soojin trừng mắt lên.
Hajoon từng bức đứng dậy đi ra dọn dẹp những mảnh vụn. Một giọt rồi lại hai giọt, cô không thể kìm nổi nước mắt nữa rồi. Hajoon nấc lên bịt hai tai lại.
" Tôi không thể chịu được đâu. Tiếng hét thảm thiết đó cứ vang lên trong đầu tôi. Tại sao cậu có thể làm ra loại chuyện này chứ?"
Soojin bật dậy túm lấy tóc cô áp sát mặt lại gần cậu:
" Có vẻ mày chưa rút ra bài học từ lần trước nhỉ? Tao đã định đợi mày đi ngủ rồi mới xử lí con ả kia. Thế mà mày lại lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-ke-sat-nhan/3006870/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.