_Nè, sao em ăn gì mà chậm vậy anh nhớ không nhầm thì Ngọc Lan mang cháo đến đây là lúc 8h30 mà, giờ đã 11hrồi sao chưa ăn hết- Thiên phong hỏi.
_Em…em không thích ăn cháo trắng…- Tôi nghệch mặt nói.
_Chài, bệnh mà không ăn cháo sẽkhông mau hết bệnh đâu. Khi nào khỏe lại anh sẽ dẫn đi ăn cho thỏathích- Thiên Phong dịu dàng nói tiện thể đút cháo cho tôi ăn.
_Thật sao, món gì cũng được àh- Tôi vừa an vừa vui mừng nói.
_Đương nhiên, chẳng lẽ không tin lời của anh sao- Thiên Phong giận dỗi nói.
_Không phải, em xác thực thôi mà- Tôi mỉm cười nói.
Chúng tôi nói chuyện vui vẻ cho đến khi ăn hết tô cháo trắng. Điện thoại của Thiên Phong reo lên:
_Đại ca, có người bên Hắc Hoa Hội muốn tìm anh- Thiên Văn nói.
_Uk, anh sẽ đến – Thiên Phong nói rồi cúp máy.
_Anh có việc phải đi- Thiên Phong nói với tôi.
_Vậy anh đi thong thả- Tôi mỉm cười nói.
_Tý nữa quay lại anh sẽ cho em một món quà- Thiên Phong xoa đầu tôi, rồi đi khỏi phòng.
Còn một mình tôi ở trong phòng đó, chán muốn chết. Thì một cô y tá đi vào:
_Thưa cô, đến giờ uống thuốc rồi- Cô y tá nhỏ nhẹ lịch sự nói.
_Àh vâng.
(T/g: Trân Trân không có uống thuốc vào buổi sáng chỉ trước buổi trưa và buổi tối mới uống thôi).
Nói rồi cô y tá đó đưa thuốc cho tôi uống nhưng mà cô ta còn cầm thêm cái ống tiêm thuốc lên nữa. Tôi liền nuốt nước miếng nói:
_Cô…y tá..ơi…cái đó để làm gì vậy- Tôi chỉ vào cái ống tiêm.
_Àh, tiêm thuốc cho cô đó. Cô đừngbảo là không biết nhá- Cô y tá nói giọng điệu như đang chế giễu tôikhông biết ống tiêm là gì ấy.
_Tôi biết đó là ống tiêm, ý của tôi chỉ muốn hỏi sao lại tim cho tôi chứ. Tôi khỏe rồi mà- Tôi nói.
_Cô àh, cô bị như thế mà khỏe hả-Cô y tá nhìn chằm chằm vào tôi. Thật ra nhìn tôi chắc phải nói đến mộtchữ đó là “ Thảm” vì sao ư? Tôi bị băng một đống ở chân, tay thì nhìnnhư bị ghẻ ấy. Trên mặt thì haiz, cười chắc giống quỷ hơn, dọa người còn được nữa mà.(T/g: Vậy mà mấy anh, chị kia không bị nhát đúng là canđảm).
Thế là cô y tá đó đưa ống tiêm lạigần tôi, làm tôi khóc thét lên la toáng. Làm cho một người nào đó chạyvào xém nữa là đập luôn cô y tá.
Tần Sở đáng lẽ là có buổi gặp mặt với khách hàng “nữ” nhưng không ngờ vừa gặp nhau trong quán quán ăn, cô tabị trượt chân té, bong gân phải đưa vào viện hắc…hắc… mà người đưa làai? Là Tần Sở chứ ai vào đây nữa. Đưa vào ngay cái bệnh viện mà TrânTrân đang nằm đây (T/g: Không biết là cố tình hay vô tình đây hắc…hắc…). Đưa cái cô khách hàng đó vào phòng khám để băng bó, trong thời gian chờ đợi Tần Sở đi thăm Trân Trân, nào ngờ đến gần cửa phòng thì nghe tiếngTrân trân la khóc, anh chàng chạy vào xém nữa đánh người rồi nhưng maysao thắng kịp vì cô y tá thấy Trân Trân la toáng, lại nghe thấy tiếngbước chân chạy vào tưởng có người đến giúp nên quay lại trên tay vẫn cầm ống tiêm :
_Cô đang làm gì vậy?- Tần Sở tức giận nói.
_Tôi..tôi đang định tiêm thuốc chobệnh nhân- Cô y tá nửa hoảng sợ nửa ngất ngây con gà tây nói.(T/g: Vẻđẹp của mĩ nam đúng là khó chống đỡ nhỉ hahaha).
_Vậy sao cô ấy lại la to và khócnhư thế- Vẫn giữ nguyên vẻ mặt đáng sợ tức giận đó mà nói. Haiz, nhưngmà vẫn đẹp trai lắm đó nha.
_-Tôi…không biết- Cô y tá đó giả nai nói. Hứ, nói chuyện với tôi cũng đâu êm tai như thế chứ.
_Thôi cô ra ngoài đi, để ống tiêm ở đó tôi sẽ làm cho- Tần Sở dịu giọng đi.
_Àh..vâng- Cô y tá nói rồi đi rangoài nhưng mà vẫn quay đầu lại nhìn. Không ngờ, đụng ngay thành cửa cái Rầm…hắc..hắc…may mà không có máu chảy ra. Thấy xấu hổ cô y tá chạy i9không dám nói quay đầu lại:
_hahahahahha- Trân Trân điên dạicười với khuôn mặt cực kỳ kì dị. Làm cho ai mà đi ngang qua thấy chắcchạy mất dép, có khi còn tưởng bệnh viện có ma cũng nên. Nhưng mà Tần Sở lại không sợ(T/g: Rất can đảm) mà còn thấy đáng yêu nữa chứ.(T/g: Đúnglà người mình thích thì dù có xấu đi chăng nữa cũng coi là thiên thần ).
_Nè, Trân Trân sao cô lại cười người khác té chứ- Tần Sở chống hông nói.
_Hì, tại thấy buồn cười thôi…Mà sao anh lại ở đây, đáng lẽ là đang ở công ty chứ- Tôi khó hiểu nói.
_Àh, đáng lẽ tôi đi cùng khách hang dùng bữa và bàn công việc luôn. Nhưng mà khách hang đó bị té bong gânnên đưa vào bệnh viện. Thấy chờ lâu quá nên tôi tiện thể lên đây thăm cô luôn- Tần Sở giải thích như sợ cái gì ấy. Bình thường anh ta ít nói lắm mà sao hôm nay vì giải thích cho tôi mà nói nhiều thế nhỉ.
_Vậy àh, cám ơn nhé. Nhưng lần saunhớ mang quà nha, tôi thích quà hơn đi tay không – Tôi nhe răng cười nói chơi. (T/g: Trân Trân, quá vô sỉ những lời nói đó mà cũng nói được.Không ngờ tưởng nai tơ ai ngờ là cáo già).
_Uk lần sau sẽ mang…Còn bây giờ đưa tay ra- Tần Sở ra lệnh.
_Đưa ra làm gì- Tôi không hiểunhưng vẩn nghe lời đưa tay ra (T/g: Sao dễ tin người thế nhỉ? Mai mốtgặp bọn bắt cóc chắc nghe lời đi theo luôn mất).
_Nhắm mắt lại- Tần Sở ra lệnh them lần nữa.
_Nhưng anh chưa nói cho tôi biết đưa tay ra làm gì?- Tôi vẫn chống chế nói.
_Làm đi rồi nói sau. Nhớ không được ti hí đâu đó. Nếu không thì biết tay tôi- Tần Sở nghiêm giọng nói.
Mặc dù rất muốn xem anh ta làm gìnhưng mà bị phát hiện mắt anh ta trợn mắt hừ tôi, sợ quá nhắm mắt lại.Tự nhiên có một cái gì đó như kiến cắn ngay tay tôi:
_Áh- Tôi la nhẹ.
_Xong rồi đó- Nói rồi Tần Sở để ống tiêm đó vào sọt rác gần đó.
_Không làm cách đó thì đời nào cô chịu tiêm- Tần Sở nói rồi ra sofa ngồi chễm chệ .
_Nhưng anh đâu phải bác sĩ hay y tá đâu mà tiêm- Tôi ngạc nhiên khi thấy Tần Sở tiêm mà không đau như mấy cô y tá chích thuốc.
_Tôi đã từng học qua nhưng chỉ là cho biết thôi- Tần Sở nhàn nhạt nhìn tôi nói.
_Thật sao, tiếc thế nếu anh làm bác sĩ hay y tá thì bệnh nhân sẽ thích bệnh mà đến để anh tiêm mất- mắt mở to lấp lánh nói.
_Cô ngốc quá- Tần Sở mỉm cười nói.
_Nè, sao anh lại nói tôi ngốc hả?- Tôi sừng cồ nói.
_Cô tự tìm hiểu đi- Tần Sở lại cười them lần nữa.
_Tôi nghĩ anh đừng cười nữa- Tôi đỏ mặt nói.
_Ủa? Vì sao?- Tần Sở không hiểu hỏi.
_Anh thử nhìn ra ngoài kia đi- Tôi chỉ tay ra ngoài cửa. Cửa không có đóng nha mọi người.
Anh ta nhìn ra ngoài thật là có bao nhiêu người đi ngang qua thấy nụ cười đó ngất ngây con gà quay đụngnhau không thương tiếc.Làm cho anh càng ngệch mặt ra.
_Haiz, anh thấy chưa? Nụ cười củaanh có độ sát thương ghê quá- Tôi chép miệng chống cằm như mấy nhà đạodiễn đang xem người ta biểu diễn ấy.
_Thế còn cô. Có bị nụ cười của tôi làm ngây ngất không?- Tần Sở nhìn đểu tôi nói.
_Sao lại hỏi câu hỏi mà không thể trả lời được thế- Tôi ngượng đỏ chin mặt nói.
_Tôi hỏi thiệt đấy- Tần Sở nghiêm túc nói.
_Nói ra thì cũng có,cỉ cũng có thôi nha- Tôi nói mà mắt cứ láo lien. Như sợ Tần Sở thấy được tâm tư suy nghĩ của tôi vậy áh.
_Vậy thì tốt- Nói rồi Tần SỞ đến xoa đầu tôi.
_Sax, sao ai cũng khoái xoa đầu tôi thế. Không muốn tôi cao lên hả?- Tôi bực bội nói.
_Thôi đi cô cao được nữa đâu mà đòi. Lùn tẹt như vịt ấy mà đòi- Tần Sở chọc quê tôi.
_Áh àh, trước giờ tưởng anh làngười ít nói, lạnh lung vậy mà bây giờ lại thích nói móc người khác ha.Đúng là không nên phán đoán con người bằng mặt mà- Tôi giận dỗi nói quay mặt đi chỗ khác.
_Thôi, tôi nói chơi thôi làm gì màghê vậy. Cô không lùn được chưa. Cô cao lắm lắm- Tần Sở hối lỗi nóinhưng mặt không có chút gì là hối lỗi mà còn cười cười đểu giả khôngchịu được.
_Anh định chọc tôi nữa hả- Tôi phùng mang trợn má nói.
_Ơh tôi đâu có chọc đâu- Tần Sở giả ngu nói.
_Còn không có cái mặt của anh nói ra tất cả rồi đó- Tôi vừa nói ra điều đó xong thì anh ta giở trò:
_Đã thế thì tôi cho cô thành vịt thật luôn- Tần Sở nói rồi cứ nhào tới xoa đầu tôi. Còn tôi hả phải chống cự đẩy anh ta ra.
Cùng lúc đó có hai người đã xuất hiện. Hai người đó bước vào phòng thấy cái cảnh hỗn chiến đó:
_Nè, hai người đang làm gì thế- Giọng nói đầy ghen tị vang lên.
Người còn lại thì:
_Trân Trân, mày làm gì thế- Ngọc Lan nói.
Tôi và Tần Sở quay đầu lại nhìn hai người mới bước vào phòng, chỉ có một người tôi biết đó là Ngọc Lan,người còn lại thì I don’t know.
_Ủa, sao cô biết chỗ này mà lên- Tần Sở trở lại khuôn mặt lạnh và không quên bỏ cái tay ra khỏi đầu tóc tôi ra.
_Thì ra GĐ Tần Sở nổi tiếng lạnhlùng với phải nữ. Lại vui đùa với một bệnh nhân như thế. Thật là mấtmặt- Cô gái đó nói mà nhìn về phía tôi rất khinh thường.
_Đó phải xem là ai?- Tần Sở nói mà làm cho không khí như muốn đông cứng.
_Hai người quen nhau hả?- Tôi hỏi.
_Đó là khách hàng tôi nói với cô đó- Tần Sở quay qua giải thích cho tôi.
_Thì ra là vậy. Lan sao mày lại đi với cô ấy thế- Tôi hỏi Lan.
_Tao thấy cô ấy lên đây với cái chân băng như thế nên dìu cô đó mà- Ngọc Lan nói.
_Hừ, GĐ Tần Sở bây giờ đi được chưa- Cô gái đó khoanh tay nói.
_Được- Nói rồi Tần Sở quay sang tôi nói- Tôi đi đây, tôi sẽ còn quay lại đó- Nói rồi Tần Sở nháy mắt vớitôi rồi bỏ đi, không quên gật đầu chào Ngọc Lan. Đỡ cô gái đó ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]