Trở về ký túc xá, các phòng đều đóng cửa, khung cảnh u ám, buồn tẻ đến ngặt thở. Ngã mình trên chiếc giường quen thuộc, "mệt mỏi", "cô đơn" đó là 4 từ thể hiện tâm trạng của nó lúc này.
Reng...reng...
- Alo- nó nhấc máy.
- Mẹ nè, con ăn uống gì chưa?- người bên đầu dây.
- Con ăn rồi mẹ à!
- Ừm, ăn uống xong nghỉ ngơi sớm cho khỏe nha con.
- Dạ, con biết rồi!
- Chị hai ơi, hôm nay em được 10đ môn toán luôn đó, bao giờ hai về nhớ mua quà cho em đó.
Kéo theo là những tiếng cười đùa vui vẻ của cả nhà, lời của đứa em út như sát muối vào trái tim đang cô độc của nó. Cố kìm nén cảm xúc của mình lại.
- Giỏi quá, bé So giỏi quá, bao giờ chị về sẽ mua quà cho em.
- Bé So sướng ghê, thôi được rồi, con học bài rồi nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya nghe con. Nhớ chăm sóc bản thân mình nghen.
- Dạ, pye mẹ!!
Tiếng tút kéo dài nhưng nó vẫn để điện thoại trên tai mình.
Một giọt...
Hai giọt...
Ba giọt...
Rồi cả gương mặt ướt đẫm một màng nước mắt, nó không kìm nén được nữa, tiếng nấc của nó dần lớn hơn, nó òa lên khóc như một đứa trẻ, đã bao nhiêu lần tự nhủ rằng bản thân phải mạnh mẽ, phải cố gắng, đã bao nhiêu lần không dám nghe điện thoại của mẹ, vì sợ rằng sẽ không chịu được khi nghe giọng bà bên đầu dây, đã bao nhiêu lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-bts-jeon-jungkook/3274859/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.