Thường Duật chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới, Trình Hạo không nhìn rõ mặt hắn ta cũng không biết hắn ta đang suy nghĩ gì.
"Thì ra đó là tháp Linh Lung," Trình Hạo cười nói, "Tôi còn muốn leo lên cơ, nhưng anh diễn viên này không biết sao bỗng nhiên trúng gió, chúng tôi đành phải đưa anh ta về."
Thường Duật nói: "Cậu ta không phải bị trúng gió, ở đây ta có đặt một trận ngải hồn, một khi cậu ta tới gần sẽ gây ra ngạt thở, co thắt."
"A?" Trình Hạo biết đã đến thời điểm diễn xuất, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
Thường Duật dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, trong rừng cây có một tòa tháp đá cao lớn, giọng điệu hắn ta lưu luyến nói: "Ta giấu một cố nhân ở bên trong, không muốn người khác phát hiện."
Tim Trình Hạo đập thình thịch, hắn biết cố nhân đó là ai cũng hiểu rõ mình sắp làm gì người đó. Ai cũng nói xa quê hương lâu ngày, đến ngày gần về thì hồi hộp lo lắng, nhưng đối với hắn sắp gặp lại người thân mới lo lắng. Nghĩ đến đây, bước chân hắn trở nên nặng nề.
"Sao vậy?" Thường Duật thấy hắn không đi theo, quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cau mày, an ủi nói: "Yên tâm, ta cố ý tới đây là để cho con gặp người ấy, lát nữa con sẽ biết là ai, vào đi."
Trình Hạo đành phải kéo Triệu Hưng Lam đang run rẩy hai chân đi tới. Điều kỳ lạ là dọc đường đi, Triệu Hưng Lam không có phản ứng gì lạ giống như lần trước lúc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-khong-phai-la-nguoi/2523395/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.