Từ Thiến Thiến rời đi, ngày hôm sau lập tức mua vé về Mỹ, không đả động gì đến Lâm Phùng, nói đi là đi.
Mặc dù Từ Thiến Thiến đi, nhưng vấn đề của Thẩm Linh vẫn chưa được giải quyết,
Cũng may bây giờ đang là kỳ nghỉ xuân, Hứa Tú không đi học, có thể ở nhà chơi với Thẩm Linh.
Trình Lộc còn hai ngày nữa mới đi làm, bây giờ cô không có chuyện gì để làm cũng đến nhà Thẩm Linh chăm bà ấy.
Chỉ là Thẩm Linh không đủ kiên nhẫn đợi ở nhà nên bà nảy ra ý nghĩ muốn qua nhà Trình Lộc xem.
Trình Lộc hơi do dự.
Thật ra cô hơi sợ hãi xuất thân của Thẩm Linh, sợ bà sẽ chê nhà của cô.
Có điều cô cũng thay đổi suy nghĩ, nếu cô đã quyết định ở bên Lâm Phùng cả đời, cũng không thể giấu người nhà của anh được.
Trình Lộc đồng ý, "Chỉ là con sống trong cô nhi viện từ nhỏ, có thể điều kiện chỗ con không tốt lắm, mẹ đừng chê."
Trước kia Thẩm Linh có điều tra tư liệu của Trình Lộc, dĩ nhiên bà biết Trình Lộc sống trong cô nhi viện từ nhỏ, Thẩm Linh cũng không có ý chê, còn kêu Hứa Tú mua rất nhiều quà cáp, chuẩn bị mang đi cho bọn nhỏ ở cô nhi viện.
Sau khi nói xong với Lâm Phùng, Trình Lộc lái xe đón Thẩm Linh đi về.
Bởi vì Lâm Phùng có công việc nên mới không cùng đến.
Cô nhi viện cách trung tâm thành phố một giờ đường xe, Trình Lộc lái xe rất nhanh, Lâm Phùng đã sớm được hưởng tay nghề của cô.
Chỉ là bây giờ Trình Lộc ngại Thẩm Linh lớn tuổi nên tốc độ mới chậm hơn một chút.
Nhanh chóng đi đến cô nhi viện Nhạc Thành.
Trình Lộc đã sớm gọi cho Tần Văn Hương, bà ấy đang đứng bên ngoài chờ Trình Lộc và Thẩm Linh.
Bọn nhỏ trong cô nhi viện rất vui tươi, vừa nhìn thấy Thẩm Linh đã gọi bà ơi bà à không ngừng, dỗ cho Thẩm Linh cực kì vui vẻ.
Bà chơi với bọn nhỏ, thỉnh thoảng nói chuyện với Tần Văn Hương, Tần Văn Hương dạy cho cô cách cắt giấy, trông vô vui vẻ hơn bình thường rất nhiều.
Trình Lộc nghĩ cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề của Thẩm Linh rồi.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
Chẳng mấy chốc một năm thanh xuân ngập tràn niềm vui trôi qua, bộ phim ăm khách của nữ diễn viên Mạnh Thử Hàn ra mắt giúp cho một địa điểm du lịch nổi tiếng theo —— trấn đom đóm.
Lâm Phùng và Trình Lộc cũng cùng nhau đi xem bộ phim mới ra mắt của Mạnh Thử Hàn.
Thị trấn đom đóm trong phim, vào ban đêm, những con đom đóm thắp sáng cả thị trấn.
Cho dù là ban ngày, cảnh sắc nơi đó cũng đẹp không tả xiết.
Lâm Phùng nhớ hai người chưa từng cùng nhau ra ngoài du lịch, lập tức đưa ra ý tưởng cùng nhau đến trấn đom đóm du lịch.
Ý tưởng này cũng vừa ý Trình Lộc.
Buổi tối hôm đó, Trình Lộc nhắn cho Lý Thừa Nguyệt một tin nhắn: [ Mấy ngày nữa tớ đi du lịch với chồng, cậu ở nhà một mình được không, hay cần tớ gọi Hứa Tú qua không? ]
Bụng Lý Thừa Nguyệt đã hơi to lên, mặc dù không quá khoa trương, dù vậy cũng không được coi thường.
Hơn nữa Lý Thừa Nguyệt còn không có chút kinh nghiệm nào, Trình Lộc hơi lo lắng.
Lý Thừa Nguyệt lập tức trả lời lại: [ Không cần, hai người cứ đi chơi đi, tớ kêu bạn tới được rồi ]
[ Được rồi, chỉ cần bạn cậu đáng tin cậy không giống như cậu là được rồi ]
[ Yên tâm đi, bạn tớ rất đáng tin ]
Như vậy Trình Lộc mới để cho Lâm Phùng đặt vé máy bay đi Mai Thành.
Trình Lộc chưa từng đi Mai Thành, nhưng cô có nghe nói, người Mai Thành rất dịu dàng, mềm mại, giống như làm bằng nước vậy.
Ít nhiều gì thì Trình Lộc cũng mong đợi.
Bởi vì bộ phim mới của Mạnh Thử Hàn, số người đến trấn đom đóm rất nhiều, may là Lâm Phùng đã đặt phòng khách sạn từ sớm nên không cần phiền lòng về việc chỗ ở.
Chuyện phiền lòng duy nhất là quá nhiều người.
Tối đến, tiếng người sôi nổi trong trấn nhỏ, ầm ĩ không ngừng, cả bầu trời của trấn nhỏ bao trùm bởi ánh sáng.
Một số là ánh sáng của đom đóm, và một số là ánh sáng nhân tạo trong thị trấn.
Ngắm đẹp không thể tả.
Trên những con phố dài của thị trấn, người qua lại, nhiều thương nhân ở lại mở cửa suốt đêm, ngày đầu tiên Trình Lộc và Lâm Phùng đến đã sớm mệt mỏi kiệt sức, cũng không đi ra ngoài chời, chỉ ở trong khách sạn.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, giữa những đám mây có ánh nắng xuyên qua, trong vòng năm phút, những đám mây dường như được nhuộm một lớp ánh sáng chói lọi, mặt trời đang dâng lên.
Trình Lộc còn đang ngủ, Lâm Phùng thức dậy sớm, sau khi đọc sách một hồi, thấy cảnh đẹp như vậy, anh cũng muốn Trình Lộc được ngắm nhưng không nỡ đánh thức cô.
Nên anh lấy điện thoại ra chụp lại, đợi đến khi Trình Lộc tỉnh ngủ sẽ cho cô xem.
Trình Lộc vô cùng hối hận, khó khăn lắm mới đi du lịch một lần, cô lại ngủ để bỏ lỡ một quang cảnh đẹp như vậy.
Cô nắm chặt đấm tay: "Sáng sớm ngày mai, em nhất định sẽ thức dậy ngắm!"
Sau khi Lâm Phùng lên kế hoạch chi tiết cho "chuyến du lịch đầu tiên với vợ", anh liếc nhìn Trình Lộc, người đã đặt đồng hồ báo thức cho ngày mai rồi cười: "Không phải anh chụp giúp em rồi sao, em không cần cố dậy, ngủ nhiều một chút không tốt sao? Đến khi em đi làm, em còn phải trực đêm nữa."
Trình Lộc thật sự muốn đạp Lâm Phùng một cái, thật sự không hiểu phong tình gì car.
Chụp lại để ngắm, còn có chuyện vậy nữa hả?
Trình Lộc bất lực thở dài, cuối cùng cô cũng đặt đoạn phim mà Lâm Phùng quay cho cô, "Anh không hiểu, anh chụp, với chúng ta cùng ngắm, làm sao có thể giống nhau được."
Lâm Phùng suy tư một hồi, cầm đoạn video mình quay lên xem, giống hệt như cảnh tượng lúc đó, kỹ năng quay phim của anh vẫn rất tốt, có gì khác nhau đâu?
Trình Lộc nhìn vẻ mặt mơ hồ của Lâm Phùng, cô biết Lâm Phùng vẫn chưa hiểu.
Cô lại thở dài, quyết định nói thẳng hơn một chút cho Lâm Phùng hiểu: "Chuyện gì xảy ra không quan trọng, quan trọng là được ngắm cùng với anh."
Trong lòng Lâm Phùng giật nảy, dường như là hiểu ra, thầm tự trách bản thân không hiểu lời Trình Lộc.
Anh gật đầu một cách nghiêm túc: "Anh nhất định sẽ gọi em dậy."
Tối nay hai người mới đi ra cửa.
Trấn đom đóm vào buổi tối là thú vị nhất, có ánh sáng huỳnh quang lơ lửng trên bầu trời, và ngay cả độ rực rỡ của ánh đèn cũng không thể so sánh được.
Hai người đan tay nhau bước đi giữa dòng người, nhưng giữa biển người mênh mông, họ dường như quá nhỏ bé để có thể nhận ra.
... Trình Lộc nhìn xung quanh, rất nhiều ánh mắt nhìn Lâm Phùng.
Được rồi, chỉ có một mình cô là không thu hút sự chú ý của người khác thôi.
Cái này cũng khó trách, dựa theo điều kiện của Lâm Phùng, đúng là có tư cách chói mắt.
Ngay cả trong bóng tối vẫn tồn tại như một con đom đóm.
Nhưng vậy thì sao, bây giờ chỉ có một mình cô sở hữu con đom đóm mà thôi.
Con đom đóm đã soi sáng tương lai của cô.
Không cần biết quá khứ hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tương lai sẽ quấn chặt nhau không thể tách rời.
Đi ngang qua một cửa hàng quần áo, bên trong có rất nhiều quần áo in logo đom đóm, Trình Lộc kéo Lâm Phùng đi vào, lấy một bộ quần áo cặp.
Lâm Phùng hơi giật mình, hồi lâu mới phản ứng lại: "Chúng ta mặc... đồ cặp?"
"Nếu không thì sao, hóa trang thành mẹ con à?"
Lâm Phùng mím môi, không nói gì, khóe môi anh cong lên, vẫn không thể tránh được ánh mắt của Trình Lộc.
Đồ cặp là hai chiếc áo khoác đen, thiết kế áo khoác rất đơn giản, chỉ thêu logo đom đóm, Trình Lộc luôn thích những bộ quần áo đơn giản, bộ đồ này rất hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Mặc cái áo khoác này vào, Lâm Phùng có hơi kích động.
Anh kích động đến mức Trình Lộc đi thanh toán hai cái áo hồi nào cũng không biết.
Đến khi anh hồi thần lại thì đã nhận được ánh mắt khinh bỉ của nhân viên tại đó.
Mới ra cửa hàng, dường như anh nghe được giọng nói văng vẳng của nhân viên: "Đẹp trai vậy mà ăn bám, cũng khó trách."
Lâm Phùng ngượng đỏ mặt.
Lần đầu tiên bị người khác nói anh ăn bám.
Hiển nhiên Trình Lộc không nghe được, nhưng cô nhận ra phản ứng khác thường của Lâm Phùng, không khỏi quay đầu lại: "Hả? Không phải anh muốn mặc đồ cặp sao, sao mặt anh đỏ vậy?"
Cười chết người.
Đôi mắt cô cong cong, tròng mắt lấp lánh như có ánh sáng, rất chói mắt, nhưng cũng rất đẹp.
Lâm Phùng không giải thích, gật đầu một cái: "Vì em đó."
Trình Lộc cười thỏa mãn.
Cô đang định nói, nhưng đột nhiên nhìn thấy trong đám người có một bóng dáng quen thuộc lướt qua, cô sửng sốt một chút, chỉ vào chỗ người vừa đi qua, quay đầu lại hỏi Lâm Phùng: "Chờ chút, người kia... là Lý Thừa Nguyệt đúng không?"
Người phụ nữ với cái bụng to linh hoạt đi lại trong đám người, không một chút tự giác của người làm mẹ chút nào thật sự là Lý Thừa Nguyệt.
Lý Thừa Nguyệt không nói với cô là cô ấy cũng đến trấn đom đóm.
Lúc này Trình Lộc mới nhớ hình như cô chỉ nói với Lý Thừa Nguyệt là mình đi du lịch, cũng không nói với cô ấy là cô đến trấn đom đóm.
Lâm Phùng nhìn theo hướng ngón tay Trình Lộc, cũng không nhìn Lý Thừa Nguyệt ở đâu.
Anh đặt tay lên đầu Trình Lộc, lắc đầu: "Không thấy." Anh ngừng một chút, "Vợ, anh ghen đó."
"Hả?" Trình Lộc quay đầu sang nhìn anh.
Người này ăn giấm kiểu gì vậy?
Sắc mặt Lâm Phùng không thay đổi, vô cùng tự nhiên nói: "Lần đầu tiên chúng ta đi du lịch, em lại suy nghĩ đến người khác, ngay cả ảo giác cũng là người khác, anh ăn giấm, rất hợp lí."
Đúng thật là suy luận của Lâm Phùng khá hợp lí.
Chỉ là từ góc độ tình cảm, Lý Thừa Nguyệt có giống với Lâm Phùng đâu?
Một người là chồng, một người là bạn thân, sao có thể đặt chung một chỗ để so sánh chứ?
Trình Lộc lấy cánh tay trên đầu cô xuống, thoải mái nắm lấy, trêu chọc: "Trông anh ngốc quá."
Cô nhìn cửa hàng nhỏ bán bánh củ sen áp chảo bên kia, nói với Lâm Phùng: "Vậy anh ở đây đợi em, em đi mà đồ ăn vặt dỗ anh."
"Mua cái gì dỗ anh?"
"Anh cứ chờ xem, lát nữa em quay lại."
Nói xong, Trình Lộc chạy tới cửa hàng bán bánh củ sen áp chảo, bóng lưng gầy nhỏ khoác trên mình chiếc áo cặp với anh dần dần biến mất trong đám người.
Lâm Phùng nhúc nhích muốn đuổi theo, nhưng Trình Lộc nói ở đây chờ cô, anh đành dừng bước, chống lại ý muốn đuổi theo, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích nhìn Trình Lộc rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]