Edit: Yangda Trình Lộc hoàn toàn không hiểu Lâm Phùng đang nói cái gì, cô biết rõ cái gì? Cô cái gì cũng không biết! Chỉ tiếc Lâm Phùng không quá thoải mái, cũng không nhiều lời với Trình Lộc, ngả người xuống liền ngủ. Trình Lộc ngồi ở trước giường anh suy nghĩ, vẫn nhắn một tin cho Hứa Tú, Hứa Tú trả lời lập tức đến. Sau khi gửi tin nhắn xong thì thoát ra, bỗng nhìn thấy nhóm lớp vốn đã lâu không hoạt động nay lại náo nhiệt, Trình Lộc vào xem, thì ra là Hứa Qua phát thiệp mời trong nhóm lớp, mời các bạn cũ đến dự tiệc đính hôn. Nhìn đến tin nhắn cuối cùng, bỗng một bạn học nhắn vào: [ Hứa Qua, cậu đính hôn với Trình Lộc? ] Trong nhóm lớp ít ỏi một vài bạn đang chúc mừng, một lúc sau, thì hoàn toàn yên lặng. Hứa Qua không giải thích, Trình Lộc đành gửi tin nhắn vào: [ Chúc mừng đính hôn ] Cứ như vậy, một ít bạn học đã hiểu rõ, thì ra Hứa Qua và Trình Lộc đã thực sự chia tay, đối tượng đính hôn của Hứa Qua cũng không phải là Trình Lộc. Nhưng nhân duyên của Hứa Qua rất tốt, rất nhiều bạn học cũ nói sẽ đến, chỉ một ít khác là nói không có thời gian để đi. Một vài bạn học có quan hệ tốt với Trình Lộc mới nhắn riêng hỏi: "Tiểu Lộc, tụi mình không đi tiệc đính hôn của Hứa Qua, lúc trước cậu ấy tốt với cậu như vậy, bây giờ liền vỗ mông chạy lấy người, làm như cậu dễ dãi vậy?" Trình Lộc cười cười, ánh sáng của điện thoại chiếu vào mặt cô, môi bất giác cong lên, nhưng trong đáy mắt hoàn toàn không có ý cười. Cô trả lời tin nhắn của người bạn học đó: "Các cậu đi đi, dù sao tớ cũng không đi, tớ có việc." "Cậu có chuyện gì?" "Tớ phải để dành tiền để trả tiền phẫu thuật cho viện trưởng." Trình Lộc với các bạn học đó sau khi tốt nghiệp cũng có liên hệ với nhau, lúc trước chia tay với Hứa Qua các cô ấy cũng biết, vì thế, các cô ấy suýt đã mang đao đi trảm người. Nghe được Trình Lộc muốn để dành tiền, vài chị em cũng gom góp lại được 5 vạn đưa cho Trình Lộc, Trình Lộc vừa nhìn số tiền được gửi tới, nghẹn ngào nhắn WeChat với hội chị em: "Cảm ơn, đến khi nào có thể tớ lập tức trả lại cho các cậu." Cô để điện thoại xuống, người đàn ông nằm trên giường đang mở to mắt, anh đang cúi đầu, bỗng nhiên quay sang nhìn cô, làm Trình Lộc giật mình. Cô hít sâu một hơi, "Không phải anh muốn ngủ sao?" Lâm Phùng không trả lời câu hỏi của cô: "Vừa mới khóc?" Trình Lộc cong khóe môi, "Không khóc." Mồ hôi trên người cô đã sớm khô, chỉ là bây giờ vẫn còn cảm giác dinh dính, có chút không thoải mái, cô nói với Lâm Phùng: "Tôi đã gọi Hứa Tú rồi, bây giờ anh đã tỉnh, tôi đi trước đây." Cô đang muốn đứng dậy, Lâm Phùng đưa tay ra giữ cô. Trình Lộc quay đầu nhìn anh, lại nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của anh, anh chỉ đỡ lấy thắt lưng cũng làm cho người ta rung động. Môi mỏng của Lâm Phùng khép mở nói: "Tôi muốn tắm rửa." Bóng đèn trong bệnh viện rất sáng, Trình Lộc nhìn được rõ ràng biểu cảm của Lâm Phùng, giáo sư Lâm thanh lãnh trong ngày thường, bây giờ phải nói những lời này, cùng với ánh mắt ngượng ngùng chột dạ. Còn rất đáng yêu. Lâm Phùng thấy Trình Lộc nhìn anh, bổ sung thêm một câu: "Không cần Hứa Tú giúp tôi." Ngầm hiểu* chính là muốn Trình Lộc dẫn đi. *意在言外 (Ngôn ngoại chi ý)- Người nghe có thể hiểu ngầm hoặc khác ý người nói, tức bao hàm, ngụ ý, ẩn ý mà không phải nghĩa đen. Cũng may bệnh viện có nhà tắm, hiện tại Trình Lộc cũng không vội về nhà, cô đưa Lâm Phùng đến cửa nhà tắm, cô đứng ở bên ngoài nhà tắm, nhìn Lâm Phùng đỡ thắt lưng đi vào nhà tắm. Lâm Phùng không có thói quen tắm ở nơi có nhiều người tắm qua, cho nên anh tắm rất nhanh đã đi ra, trên tóc còn mang theo vài giọt nước, anh cử động, mấy giọt nước liền rơi theo. Anh đi tới, trên người là mùi sữa tắm. Toàn bộ bên ngoài nhà tắm đều là mùi hương này. Lâm Phùng nói: "Đi thôi." Trình Lộc đứng lên, đưa tay muốn dìu anh, Lâm Phùng cũng không có cự tuyệt. Trở lại đến bên ngoài cửa phòng bệnh, nghe được giọng nói của Hứa Tú vang lên: "Cậu nhỏ, điện thoại để ở đây, mà người đi đâu rồi!" Trình Lộc liếc mắt nhìn Lâm Phùng, "Hứa Tú đến rồi." Lâm Phùng không vui, mặt mày lãnh đạm, anh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hứa Tú đang cầm điện thoại của anh, mà người đàn ông cao lớn đứng kế bên Hứa Tú, anh sửng sốt, nhìn Lâm Phùng kêu một tiếng: "Cậu nhỏ." Trình Lộc vừa bước một chân vào, liền nghe được giọng nói này, cả người cứng đờ. Lâm Phùng nhận thấy được biến hóa của Trình Lộc, nhìn thật sâu vào Hứa Qua. Trình Lộc không biết nên tiếp tục bước vào hay không, nếu lui ra ngoài, thì cảm thấy mình sợ Hứa Qua, cô do dự, cuối cùng vẫn tiếp tục dìu Lâm Phùng đi vào. Lần này đến phiên Hứa Qua ngây ngẩn cả người. Hứa Tú bước nhanh vài bước lại, muốn đỡ lấy Lâm Phùng, nhưng Lâm Phùng linh hoạt né sang một bên, Hứa Tú buồn bực xoa xoa cái mũi, "Cậu nhỏ, không phải cậu đang bị thương sao, sao trông cậu linh hoạt thế." Lâm Phùng lạnh mặt nhìn Hứa Tú, Hứa Tú sợ tới mức lập tức câm miệng. Trình Lộc đứng ở trong người Lâm Phùng, mím môi cười trộm. Cô đỡ Lâm Phùng đi qua nằm xuống, lúc này Hứa Qua mới hồi phục tinh thần lại, lịch sự nở nụ cười với Trình Lộc, "Thì ra tiểu Lộc biết cậu nhỏ, lần này thật cảm ơn em." Không đợi Trình Lộc nói chuyện, Hứa Qua liền cảm nhận được một ánh mắt thiếu thiện ý dừng trên người mình, nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phùng. Lâm Phùng dời mắt, không nói chuyện. Trình Lộc xa cách lui ra phía sau một bước, "Phục vụ nhân dân thôi." Giọng nói của cô lãnh đạm, "Nhưng mà Hứa tổng không còn làm cảnh sát, không biết có quên những lời này hay không." Hứa Tú há miệng kinh ngạc, kề sát vào Trình Lộc, "Hai người quen biết nhau à?" Hứa Tú nghĩ nghĩ, cũng đúng, lúc trước anh của cô làm cảnh sát ở Lâm Sơn, quen biết Trình Lộc cũng bình thường. Hứa Qua đang muốn nói chuyện, lại nghe Lâm Phùng hơi không kiên nhẫn nói: "Tới đón cậu?" Hứa Qua sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại gật đầu, vốn là bác sĩ kêu Lâm Phùng ở bệnh viện để quan sát cả đêm, chỉ là Lâm Phùng vững chắc tin tưởng thắt lưng của mình hiện tại đã hoàn toàn khỏi, nhất định phải về nhà. Hứa Qua kêu Hứa Tú dìu Lâm Phùng lên xe trước, Hứa Qua cùng Trình Lộc đi chậm hơn một bước. Đến cửa bệnh viện, nhìn Lâm Phùng lên xe, Hứa Qua bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt sáng sủa, vững vàng bị ánh đèn chiếu vào, lúc Trình Lộc ngẩng đầu nhìn hắn, có chút chói mắt. Hứa Qua mở miệng nói: "Lần trước anh có việc muốn nói với em." Trình Lộc dời mắt, cúi đầu, không khỏi cười lạnh một tiếng. Tóc cô từ phía sau rơi xuống, che khuất sườn mặt của cô, lúc này cô mới nhớ tới, Lâm Phùng còn giữ dây buộc tóc của mình. Cô liếc mắt nhìn qua xe của Hứa Qua, đã thay đổi một chiếc xe, so với chiếc trước quý hơn cả chục lần. Cô không yên lòng nói: "Tôi biết anh muốn nói gì." Cô vén tóc ra sau tai, "Hứa Qua, tôi thừa nhận, tôi rất thích anh, không thể nào buông tay dễ dàng như vậy, nhưng từ sau lần chia tay đó, tôi không muốn dây dưa với anh, anh cũng không cần lo lắng anh cùng với cô ấy kết hôn thì tôi sẽ xuất hiện để phá." Giọng nói của cô không khác gì ngày thường, chỉ có lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói cũng có phần kiên định. Hứa Qua đã lâu rồi không nghe giọng nói của cô, không khỏi có chút hoảng hốt, hắn cũng nở nụ cười, gật đầu nói: "Anh biết em là dạng người gì, anh chưa từng lo lắng điều đó, anh chỉ vì chuyện của Lí Tinh Lãng, muốn chính miệng thay cậu nhỏ anh nói lời cảm ơn." "Cậu nhỏ của anh là người không giỏi nói chuyện, chắc không có nói cảm ơn em, anh thay cậu ấy cảm ơn em." Hứa Qua nói xong, Trình Lộc chỉ thoáng gật đầu. Cô lui về sau một bước, lễ phép nhìn Hứa Qua cười cười, xoay người rời đi, cho đến khi cô lái xe rời đi, Hứa Qua mới thở dài, đi ra ngoài bệnh viện. Hứa Qua trở lại trên xe, sắc mặt Lâm Phùng rất kém. Tuy rằng ngày thường mặt Lâm Phùng rất lạnh lùng, nhưng tối hôm nay sắc mặt đặc biệt thối, như là người khác thiếu anh vài trăm vạn. Hứa Tú có chút khiếp sợ, nhưng trong nhà, chỉ có cô có quan hệ tốt với Lâm Phùng, liền hỏi: "Cậu nhỏ, sao thắt lưng của cậu bị thương vậy?" Sắc mặt Lâm Phùng hơi chút hòa dịu, "Chơi bóng rổ, đau." Hứa Qua ngồi vị trí điều khiển nở nụ cười, "Cậu nhỏ, cậu cũng biết chơi bóng rổ sao? Lần sau chơi với cháu một chút?" Lâm Phùng không nói gì nhìn hắn, mím môi, trầm giọng nói: "Lái xe." - --------------- Mùa hè khô nóng đã đến, Trình Lộc vừa nhận một vụ án, cô đã không ngủ nghỉ mấy ngày, cũng vì cái vụ án này, cô còn chưa kịp ăm một muỗng cơm nóng, đã bị lão Chu kêu lại. Trình Lộc vội vàng uống một ngụm nước, phất tay với lão Chu, sốt ruột nói: "Lão Chu, anh đừng ngăn cản em, đêm nay em nhất định phải ăn cơm, mấy ngày qua em chưa ăn được bữa cơm đàng hoàng nào." Lão Chu hắc hắc cười, "Anh biết em rất vất vả, nhưng em không nghe nói giáo sư Lâm sẽ đến cục cảnh sát để đưa em đi ăn sao?" Hắn bĩu môi nhìn về phía cửa. Động tác đang uống nước của Trình Lộc dừng lại, giọng nói cô bất giác cao lên: "Lâm Phùng?" Ánh mắt lão Chu ái muội, gật đầu. Trình Lộc nhíu mày, đặt cốc nước lên bàn, cô nói với lão Chu: "Em biết rồi, anh vội thì đi trước đi, em đi xem." Trình Lộc đi ra ngoài, quả thực nhìn thấy Lâm Phùng đứng cách đó không xa. Bên ngoài cục cảnh sát bóng râm in xuống mặt đát, dáng người cao ngất của Lâm Phùng đứng ở đàng kia, như là một bức tranh. Điều duy nhất không hài hòa, chính là La Thứ đang đứng trước mặt Lâm Phùng. Hai người đàn ông sóng vai đứng chung một chỗ, La Thứ cười có chút cứng nhắc. Trình Lộc chạy tới, ồn ào kêu một tiếng: "La Thứ! Không đi trực ban rảnh rỗi đến đây làm gì?" La Thứ cảm giác như mình vừa được giải thoát, nhanh chóng chạy đến, biểu hiện vô cùng nhiệt tình đối với công việc "Công việc! Em lập tức đi làm việc đây!" Cậu lau mồ hôi tay vào quần, chuồn mất. Lâm Phùng nhìn về phía Trình Lộc, gật đầu, "Gần đây rất bận?" Trong lòng Trình Lộc bình tĩnh trở lại, đứng ở trước mặt anh, gật đầu. Lâm Phùng "Ừ" một tiếng, "Cùng đi ăn cơm." Vẻ mặt Trình Lộc hoảng hốt, lập tức từ chối, "Giáo sư Lâm, thật ngại, hôm nay tôi còn có việc, không thể cùng đi ăn cơm." Lâm Phùng có chút thất vọng, nhưng mà Trình Lộc vẫn còn công việc. Tuy rằng không cùng đi ăn cơm, nhưng Lâm Phùng vẫn đưa Trình Lộc về nhà, đến cửa tiểu khu nhà Trình Lộc, Trình Lộc đứng ngay cửa do dự, cuối cùng vẫn không nói hết lời trong lòng. Cô vẫy vẫy tay với Lâm Phùng, xoay người trở vào trong tiểu khu. Lâm Phùng cũng khởi động xe chạy đi. Trên xe, điện thoại Lâm Phùng "ting" một tiếng, anh nhìn qua, là Trình Lộc gửi tin nhắn WeChat tới. Đây là lần đầu tiên cô chủ động gửi WeChat cho anh. Lâm Phùng dừng xe, mở điện thoại ra nhìn tin nhắn của Trình Lộc, dòng chữ màu đen trên màn hình viết: [ Giáo sư Lâm, anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi, anh nhất định sẽ tìm được một cô gái thật tốt, chúng ta thật sự không hợp. ] Lâm Phùng sửng sốt, nhìn chằm chằm những dòng tin nhắn này trên điện thoại không phản ứng. Hầu kết chuyển động lên xuống, môi mỏng nhếch lên, thành một đường thẳng, mày cũng gắt gao nhăn lại như sắp chạm vào nhau, tay anh nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay có chút trắng bệch. Anh đây là... bị đá sao? Lâm Phùng hít sâu hai hơi, lái xe đi, trên mặt vẫn bộ dáng thanh lãnh như trước, nhưng bất giác, tốc độ xe dần nhanh hơn bình thường rất nhiều. Anh, Lâm Phùng, bị chia tay. - --------------- Ở nhà, sau khi gửi tin nhắn cho Lâm Phùng xong, Trình Lộc vào phòng bếp nấu cơm. Cô biết Lâm Phùng có ý với mình, nhưng Trình Lộc không có ý gì với anh mà còn dây dưa, làm như vậy không phải làm trễ thời gian của Lâm Phùng sao. Làm cơm xong, cô vội vàng ăn, đi rửa bát rồi lập tức đến bệnh viện. Cô nhìn qua Tần Văn Hương, rồi cùng bác sĩ hẹn thời gian giải phẫu, cô do dự nói với bác sĩ: "Chi phí giải phẫu hiện thại cháu không có đủ, nhưng mà rất nhanh, rất nhanh cháu sẽ có để trả." Bác sĩ ngớ ra, ông tra tư liệu trong máy tính, xác định rồi nói cho Trình Lộc: "Chi phí giải phẫu của bà Tần...có người giúp bà ấy trả rồi." Bác sĩ có chút nghi hoặc, "Cô Trình không biết sao?" "Ai trả?" Trình Lộc bật thốt lên hỏi ra, cô không có nhiều bạn, nói chi đến bạn bè giúp cô trả tiền thuốc men. Bác sĩ hiển nhiên cũng không biết. Trình Lộc trầm mặc một lát, trong đầu xuất hiện một người bóng người -- Hứa Qua. Ngoại trừ Hứa Qua, cô không nghĩ được người nào khác. Mà ở Hứa gia, chú chó Husky của Hứa Tú chính ngậm một quả cầu đã chạy tới, muốn bảo Hứa Tú chơi đùa cùng với nó. Hứa Qua ngồi ở một bên xem điện thoại, quay đầu nói với Hứa Tú: "Nhỏ tiếng chút." Hứa Tú đang cười khanh khách, ôm lấy chú Husky, nhíu mày, "Tiểu Ha, gần đây có phải em trộm ăn thứ gì không, sao lại nặng thế này?" Tiểu Ha hét to một tiếng, đi lòng vòng quanh biệt thự. Lâm Bích từ trên lầu đi xuống, sắc mặt rất khó coi, Hứa Qua nhìn thấy sắc mặt của mẹ như thế cũng sửng sốt. Lâm Bích không quản Hứa Tú, bà đi tới chỗ Hứa Qua, lấy trong túi ra, mặt nghiêm túc, Hứa Tú cảm thấy người họ Lâm thật sự rất đáng sợ, tim gan cô run sợ hết cả lên, ôm chặt Tiểu Hạ lùi sang một bên. Lâm Bích bây giờ, giống như lúc cô học tiểu học không được 100 điểm, bộ dáng chuẩn bị đánh người. Hứa Qua từ trên sofa đứng lên, kêu một tiếng: "Mẹ." Lâm Bích nữ sĩ nhíu mày, biểu cảm càng thêm khó coi, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt, "Hứa Qua, tài khoản của con sao lại mất đi 60 vạn, con có thể giải thích không?" Hứa Qua nắm chặt điện thoại, ngày thường Lâm Bích không bao giờ hỏi về số tiền trong tài khoản của anh, hôm nay lại đặc biệt hỏi tới, nguyên nhân duy nhất là, Lâm Bích biết số tiền này dùng vào đâu. Trong lòng anh có chút tức giận, nói cách khác, mỗi lần anh sử dụng tiền, Lâm Bích đều điều tra. Hứa Qua không nói chuyện, Lâm Bích cả vú lấp miệng em*, mặc dù năm nay gần năm mươi tuổi, nhưng vẫn không che giấu được sự kiêu ngạo và sắc bén trong con người bà, Lâm Bích không chút khách khí chỉ ra: "Con giúp cái người cảnh sát kia trả tiền thuốc men, con thật sự không có gì muốn nói?" *Thành ngữ 'Cả vú lấp miệng em': Dùng thế mạnh, của cải để chèn ép, lấn át kẻ yếu hơn. Ngữ khí Lâm Bích càng lạnh càng thêm dọa người. Ngay cả Tiểu Hạ gan lớn cũng không dám động đậy, Hứa Tú ngồi ở một bên, yên lặng suy xét, cô đại khái đã có thể đoán được, cái người cảnh sát kia, chắc là Trình Lộc. Tuy rằng cô không biết giữa Trình Lộc và Hứa Qua đã xảy ra chuyện gì, dù sao hai người cũng không phải là loại quan hệ bạn bè bình thường. Mà lúc này Trình Lộc là bạn gái của Lâm Phùng, Hứa Tú không hy vọng Lâm Bích đối nghịch với Trình Lộc chút nào. Hứa Tú mở ra điện thoại ra, gửi WeChat cho Lâm Phùng. Một bên này, Hứa Qua nhịn nửa ngày, rốt cục thì không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu lên, vóc dáng cao to 1m8, hiện tại nhìn có một loại cảm giác vô lực. Hứa Tú không khỏi nghĩ đến rất lâu về trước, lúc Hứa Qua vừa mới tốt nghiệp, anh hăng hái nói với cô: "Tú Tú, anh nhất định sẽ là một cảnh sát tốt." Nhưng trong nháy mắt, khí phách nhiệt huyết của người đàn ông này, lại bị cuộc sống tha ma thành bộ dạng như này, thậm chí có đôi khi, Hứa Tú còn có thể nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ trên người Hứa Qua. Hứa Qua nói với Lâm Bích: "Mẹ, trước khi con đính hôn, có thể đây là việc cuối cùng con có thể giúp cô ấy, lúc trước là con không tốt với cô ấy, việc này chỉ là bồi thường cho cô ấy." Lâm Bích nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên người Hứa Qua, nhưng cũng không phát hỏa, chỉ là nói một câu: "Con phải nhớ kĩ lời nói hôm nay của con." "Sau khi đính hôn với Xảo Yên, con sẽ không đi gặp cô ấy, mẹ yên tâm đi." Lâm Bích xoay người lên lầu, tiếng bước chân quanh quẩn ở trong biệt thự, so với tiếng kêu của Tiểu Hạ còn rõ ràng hơn. Hứa Tú đi qua, nhìn vẻ mặt của Hứa Qua mệt mỏi, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: "Anh, sao lại như vậy thế!" Hứa Qua khoác tay lên trán, yên lặng lắc đầu, không nói gì. - -------------- Đêm khuya, lão Chu gọi điện thoại đến. Trình Lộc được tắm rửa sau một ngày mệt mỏi, vừa ra khỏi phòng tắm đúng lúc điện thoại reo lên, cô đi đến cầm điện thoại, nhận máy, nghe lão Chu trong điện thoại nói: "Tiểu Lộc, mười ngày nữa là tiệc đính hôn của Hứa Qua, em có đi không? Hứa Qua mời tất cả mọi người trong cục cảnh sát chúng ta đi." Mọi người, bao gồm cả Trình Lộc. Trình Lộc đại khái có thể đoán được chi phí phẫu thuật của Tần Văn Hương là Hứa Qua trả, cô trầm mặc một lát, đang định trả lời, chợt nghe giọng nói lão Chu vang lên, "Tiểu Lộc, để anh nói em nghe, chuyện của em với Hứa Qua cũng đã trôi qua, em luôn trốn tránh như vậy không phải là biện pháp, dù sao em cũng phải có cuộc sống của mình? Hứa Qua là một người tốt, nhưng trên đời này cũng còn nhiều người đàn ông khác tốt hơn mà." Không biết lão Chu là nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nói: "Em xem La Thứ, cũng là người tốt, quên đi, La Thứ không tính, vậy thì giáo sư Lâm." Trình Lộc sửng sốt, mới nhớ tới lần trước gửi tin nhắn cho Lâm Phùng cô vẫn chưa xem anh trả lời như thế nào, hiện tại vừa WeChat lên thì thấy, Lâm Phùng không có trả lời. Nhưng anh có gửi vào vòng bạn bè. [ Kinh ngạc! Thì ra ăn loại đồ ăn này có thể phòng chống lão hóa... ] Trình Lộc mím môi, bỗng dưng muốn nhấn vào xem nội dung cụ thể, lão Chu ở bên kia lên tiếng: "Uy? Tiểu Lộc! Tiểu Lộc, em còn ở đó không thế?" Trình Lộc lên tiếng: "Còn." Cô mím môi, "Anh yên tâm đi, em với Hứa Qua đã sớm kết thúc, em không phải là loại lưu luyến không bỏ xuống được, hôm đó em sẽ đi cùng với các anh." Dù sao Hứa Qua đã giúp cô trả tiền thuốc men, cô cũng phải đến đó để trả lại mới được. Sau đó lão Chu nói vài lời với Trình Lộc, cho đến khi đồng hồ bái thức lúc 12 giờ vang lên, nhắc Trình Lộc đi ngủ, hai người mới cúp điện thoại. Sau khi Trình Lộc gửi cho Lâm Phùng tin nhắn đó, Lâm Phùng cũng không còn liên lạc với cô nữa. Lúc này Trình Lộc lại thấp thỏm không yên, luôn mở ra đoạn đối thoại với Lâm Phùng ra nhìn, có chút sợ mình sẽ làm tổn thương một người thật tình như giáo sư Lâm. Lúc đối mặt với La Thứ thậm chí là Hứa Qua, cô cũng chưa từng lo lắng như vậy, nhưng cố tình Lâm Phùng lại khác, cô luôn lo lắng rồi lại lo lắng, luôn cảm thấy Lâm Phùng không giống với những người khác. Anh có tính kiêu ngạo trời sinh, học thức uyên bác, thậm chí còn có chút đáng yêu. Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình làm tổn thương anh. Trình Lộc buồn rầu xoa nhẹ mi tâm, sau khi tan tầm lão Chu đã chuẩn bị mua một bộ tây trang để đi dự lễ đính hôn của Hứa Qua, Trình Lộc không nghĩ mình cần phải chuẩn bị quá nhiều, dù sao tùy tiện mặc một bộ cũng có thể đi. Hôm nay cô còn phải trực ban đến nửa đêm, cũng không thời gian đi mua quần áo cùng với lão Chu. Buổi tối, Trình Lộc trở lại sau khi đi ăn ở căn tin, Yến Tử tận dụng thời gian nghỉ ngơi gửi tin nhắn thoại bằng giọng điệu ngọt ngấy cho bạn trai, Trình Lộc đi qua không khỏi "Chậc" một tiếng. Trình Lộc trêu đùa, "Giọng điệu này của em, thật làm cho chị nổi da gà." Yến Tử ngại ngùng cười, nói Trình Lộc đáng ghét. Trở lại chỗ ngồi của mình, Trình Lộc xử lý hồ sơ trên bàn, bên ngoài đã sập tối vầng trăng hình lưỡi liềm đã hiện lên, có thể thấy được, ngày mai thời tiết sẽ vô cùng tốt. Ngày Hứa Qua đính hôn là một ngày lành. Lại nhìn lên điện thoại, Lâm Phùng vẫn như trước là không trả lời tin nhắn. Lúc này, bỗng nhiên có một cuộc gọi đến, đường Phượng Hoàng bên kia đã xảy ra một vụ ẩu đả đánh nhau, hiện tại người đàn ông đang đánh gần như mất lí trí. Yến Tử cùng Trình Lộc liếc mắt nhìn nhau, hai người nhanh chóng chạy đến đường Phượng Hoàng, đến khi đuổi tới, thì nhìn thấy một người đàn ông đang lôi kéo một người đàn ông khác trên người toàn là máu, trong lòng Trình Lộc "Lộp bộp" nhảy dựng lên, quay đầu nói với Yến Tử: "Gọi cho cấp cứu nhanh lên!" Cô nói với một cảnh sát khác: "Sơ tán đám người!" Hai ba cảnh sát đi qua ngăn người đàn ông đang đánh kia, nhưng trong tay người đó đang cầm một cái cây dài, đối phương hình như còn có võ, đánh vài cảnh sát bị thương. Trình Lộc nhíu mày, bước qua, thấy cái cây đang phóng về phía mình, cô tránh thoát, nhưng lúc tránh có chút sơ sẩy, cái cây đã đập vào mu bàn tay cô. Là đàn ông nên sức lực rất lớn, cái cây rớt xuống dưới, tay Trình Lộc đã đau đến nhũn ra, còn có máu chảy xuống. Trình Lộc nhịn đau, nhấc chân đá một quyền lên mặt của người đàn ông đó. Lực của cô cũng rất lớn, một quyền đi xuống, đánh cho người đàn ông đó hoảng hốt, vài cảnh sát nhân cơ hội hành động, nhanh chóng khống chế được người đàn ông đó. Xe cứu thương đã đến, nhanh chóng đem người đến bệnh viện. Trình Lộc cau mày, rốt cục cũng cảm nhận được cơn đau từ bàn tay, máu theo ngón tay chảy xuống, trông rất nghiêm trọng. Yến Tử nóng nảy, chở cô đuổi sát theo xe cứu thương cùng đến bệnh viện. Chỉ là công việc ở cục cảnh sát vội vàng, cô không thể đi quá lâu, chỉ xử lí đơn giản, rồi cùng Yến Tử chạy nhanh về cục cảnh sát. Đợi đến khi xử lí xong vụ án, liên lạc vớ người nhà bệnh nhân, trời đã tờ mờ sáng. Yến Tử không quen biết Hứa Qua cho nên không có đi tiệc đính hôn của Hứa Qua, nhưng cô ấy biết chuyện này, nên kêu Trình Lộc về trước, để chuyện còn lại để cô ấy xử lí. Lúc này Trình Lộc mới nhìn thời gian, thấy trời đã sáng, cô không xử lí vết thương trên bàn tay, liền trở về nhà, tìm quần áo để mặc. Là một bộ trang phục vận động, như vậy mặc đi tiệc đính hôn, có chút kỳ quái. Trình Lộc tìm mãi, trong tủ quần áo không có váy, cô đành gọi điện thoại cho Lí Thừa Nguyệt, Lí Thừa Nguyệt nghe Trình Lộc nói muốn đi tiệc đính hôn của Hứa Qua, lập tức đưa qua một cái váy dự tiệc. Chiếc váy màu xanh biển kiểu dáng lộ vai, mặc ở trên ngưòi Trình Lộc, đem khí chất anh tuấn thường ngày của cô giảm đi thay vào đó là vẻ điềm đạm ôn nhu. Hơn nữa khuôn mặt của cô thanh tú hài hòa, trông cực kì hợp với chiếc váy này. Lí Thừa Nguyệt trang điểm cho cô, nhùn tổng thể trông cực kì xinh đẹp. Ngoại trừ...bàn tay đang băng bó có chút xấu xí của Trình Lộc, trên miếng băng gạc còn có màu vàng của thuốc nước cùng với màu đỏ của máu. Trình Lộc vỗ đầu: "Vừa nãy gấp quá nên tớ quên, để tớ tự xử lí một chút là được, không thôi kẻo đi muộn." Lí Thừa Nguyệt làm sao có thể để cho Trình Lộc tự xử lý, cô nàng vào phòng lấy hộp cứu thương, giúp Trình Lộc xử lý. Lúc bôi thuốc lên bàn tay, Trình Lộc luôn không hé răng, Lí Thừa Nguyệt còn tưởng Trình Lộc không cảm thấy đau, vừa nhấc đầu, liền nhìn sắc mặt trâng bệch của cô. Lí Thừa Nguyệt nói: "Cậu đừng nhìn, nhìn thấy càng đau." Trình Lộc cười cười, vẫn tiếp tục nhìn. Lúc cô còn thực tập, Trình Lộc đã mua một hộp cứu thương ở nhà, bình thường cường độ huấn luyện của cô cũng nhiều hơn người khác, lúc nào cũng có vết thương trên người trở về, đều là Lí Thừa Nguyệt giúp cô xử lý. Càng như vậy, Lí Thừa Nguyệt càng đau lòng cho Trình Lộc. Đợi đến khi đã xử lí xong vết thương, đã đến giữa trưa, nghi thức đính hôn sắp bắt đầu, lão Chu đã gửi tin nhắn thúc giục hai lần. Trình Lộc không có ở nhà lâu, mà là xuống lầu lái xe đến cửa hàng bán rượu thuốc. Bên ngoài khách sạn, toàn là những chiếc xe xa xỉ, Trình Lộc gửi xe xong, đi vào liền đụng phải người quen cũ. Một vài bạn học chung đại học đang trò chuyện, Trình Lộc đi vào, đúng lúc chợt nghe đến một câu chanh chua của bạn nữa: "Còn tưởng rằng Hứa Qua với Trình Lộc thật sự là thiên trường địa cửu*, bây giờ không phải đã chia tay rồi sao?" *天長地久 (Thiên trường địa cửu): trời, đất là 2 yếu tố cơ bản của cuộc sống. Cái có sớm nhất là trời và đất và cái còn lại cuối cùng cũng là trời và đất. Người ta thường dùng để nói về những việc dài lâu vững bền như sự tồn tại của đất trời. Trình Lộc đúng lúc đi vào, mọi người quay đầu liền nhìn thấy Trình Lộc đang đứng kế bên. Lớp trưởng lập tức đứng ra làm người giảng hòa, "Trình Lộc đến đây, nhanh lên, chúng ta đã một năm rồi không gặp phải không?" Trình Lộc mặt đầy ý cười đi qua, nhìn qua bạn học nữ có mái tóc uốn dài đay nghiến vừa nãy còn khoác tay một người đàn ông mặc tây trang cùng với đôi giày da đắt đỏ. Lớp trưởng giới thiệu nói: "Trình Lộc, đây là Đỗ Khê, cậu còn nhớ không, còn đây là bạn trai của Đỗ Khê, lần này cùng nhau tới tham gia tiệc đính hôn của Hứa Qua." Biểu cảm Trình Lộc nhàn nhạt gật đầu cho có lệ. Lúc trước khi còn ở trường học, cũng không quá đối nghịch với Đỗ Khê, sau này nghe được các bạn học nói, lúc đó Đỗ Khê theo đuổi Hứa Qua, lại không nghĩ tới Hứa Qua đã hẹn hò với Trình Lộc. Ngay giữa trưa, nghi thức đính hôn bắt đầu. Hứa Qua mặc vest trắng, tư thế thẳng đứng, Hứa Qua liếc mắt liền thấy Trình Lộc cùng các bạn học, đi về phía bọn họ. Trình Lộc cũng giống các bạn học chúc phúc cho Hứa Qua: "Đính hôn vui vẻ." Biểu cảm Hứa Qua có chút cứng nhắc, nhưng cũng cười nói: "Cảm ơn đã chúc phúc." Các bạn học biết chuyện ngầm liewac mắt nhìn nhau, nhưng vẫn giữ kín như bưng. Hứa Qua nhìn thấy vết thương trên tay Trình Lộc, vừa cũng muốn hỏi, nhưng cảm thấy thân phận có chút không thích hợp, đành ngậm miệng. Bên kia, người phụ nữ mặc áo cưới màu trắng được thiết kế tinh xảo đang tiếp khách cũng đi tới, trên tay cầm một ly rượu đỏ trên mặt đã nhàn nhạt ửng đỏ. Trương Xảo Yên thuần thục khoác tay Hứa Qua, nở nụ cười nhìn Hứa Qua. Hứa Qua liền giới thiệu: "Đây là các bạn học đại học của anh." Anh nhìn trên mặt Trương Xảo Yên có chút đỏ ửng, "Đừng uống nữa, đính hôn lập tức bắt đầu." Trương Xảo Yên cười đến ngọt, nhu thuận gật đầu, "Nghe anh." Lớp trưởng cùng với vài bạn học cười rộ lên, rồi nói lời chúc mừng, Trương Xảo Yên cùng với các bạn học không quá thân, đi sang chỗ khác, hòa vào nhóm bạn của mình. Thong dong tao nhã, như là một cô công chúa. Trình Lộc lấy lại tinh thần, cũng không muốn ở cùng với nhóm Đỗ Khê, liền đi tìm lão Chu. Mới vừa đi không hai bước, bốn phía vang lên tiếng nhạc, ngọn đèn đã tắt, xung quanh màn hình LED hiện lên ảnh chụp của Hứa Qua với Trương Xảo Yên. Bắt đầu nghi lễ đính hôn. Từ hôm nay trở đi, Hứa Qua với cô, thật sự hoàn toàn cắt đứt. Hứa Qua tười cười nắm tay Trương Xảo Yên đi lên giảng đường, hai người đan tay vào nhau, tây trang trắng cùng với váy cưới làm cho khung cảnh thêm lãng mạng. Hai người trao nhẫn đính hôn cho nhau. Trình Lộc uống ly rượu do phục vụ đưa tới, nghi thức của Hứa Qua cùng Trương Xảo Yên đã xong. Trình Lộc đi tìm anh, hai người đứng trong khoảng cách nhất định. Trình Lộc có chút xa cách nói với anh: "Chi phí phẫu thuật cho viện trưởng là anh giúp tôi trả, tiền này xem như tôi mượn, anh cho tôi hai ngày nữa tôi lập tức trả anh." Hứa Qua nhìn đồng hồ, gật đầu, "Ừ, có thể muộn một chút, anh không vội." "Cảm ơn." Trình Lộc nói lời cảm ơn, "Còn có, đính hôn vui vẻ, vợ của anh rất đẹp." Đúng lúc, Trương Xảo Yên từ sau lưng đi tới, nghe được câu đó, cười rộ lên, kề sát người Hứa Qua, ánh mắt đầy ý cười, "Cảm ơn khen, cậu là bạn học của Hứa Qua?" Trương Xảo Yên cười đến đẹp mắt, nhìn ra được, tâm tình cô ấy rất tốt. Trình Lộc cũng bất giác cười với cô ấy, cô gật đầu, "Ừ, tôi là bạn học của Hứa Qua, cũng là đồng nghiệp một năm." Trương Xảo Yên kinh ngạc, "Không nghĩ tới cậu nhỏ nhắn như vậy, vậy mà làm cảnh sát?" Trình Lộc cười cười, không nói thêm nữa. Mà Trình Lộc mới vừa đi không bao lâu, Đỗ Khê cùng các bạn học mỉa mai nói: "Ha ha, Trình Lộc cũng không nhìn xem bản thân như thế nào, vậy mà dám đến đây, không phải là muốn quay lại với Hứa Qua chứ? Nói không chừng cô ấy còn nghĩ bản thân còn giá trị đó." Đỗ Khê sửa sang lại bộ móng tay mới làm. Móng tay màu đỏ thẩm có chút dọa nhân. Các bạn học nữ chơi cùng với Đỗ Khê cũng lên tiếng nói, "Lúc hai người bọn họ yêu nhau, tớ đâu nghĩ bọn họ sẽ chia tay, dù sao khi đó không biết Hứa Qua là phú nhị đại, hiện tại nghĩ lại, sợ là Trình Lộc khi đó coi trọng tiền của gia đình Hứa Qua hơn, sớm đã có âm mưu." Đỗ Khê che miệng khẽ cười, "Chỉ tiếc gia đình Hứa Qua rất tinh mắt." Mọi người một trận cười vang. Đỗ Khê tiếp tục nói: "Lúc trước ở trường học, Trình Lộc không phải thích cùng các bạn nam cùng nhau đánh bóng rổ sao, huấn luyện viên cũng đối tốt với cậu ấy hơn chúng ta, những người như chúng ta, làm sao có thể so với người có thủ đoạn." Lớp trưởng nghe không nổi nữa, ngăn cản, "Đỗ Khê, cậu ít nói lại." Đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Khê nhìn sang, càng thêm kỳ quái, "Ôi lớp trưởng, cậu không phải là đang có ý gì với Trình Lộc chứ? Nhìn bộ dạng này của cạu, còn tưởng là tớ đang nói bạn gái của cậu vậy." Cách đó không xa, một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen đang ngồi. Người đàn ông nghiêm chỉnh ngồi, bên người đều là người đến bắt chuyện, nhưng vẻ mặt anh đạm mạc, không trả lời cũng không để ý, cứ như không nghe thấy ngưòi khác đang nói. Trong lỗ tai Lâm Phùng bây giờ tất cả đều là lời chửi bới Trình Lộc của những người đó, tuy rằng hiện tại anh đã chia tay với, nhưng anh không ngốc, anh biết Trình Lộc là dạng người gì. Lần đầu tiếp xúc với cô chỉ thấy cô thật không biết xấu hổ, nhưng nhìn thấy cô ở trong mưa khóc, không nhịn được mà cảm thấy đau lòng, không nghĩ tới Trình Lộc vậy mà vì anh khóc thành như vậy. Cuối cùng sau khi đấu tranh tư tưởng hồi lâu, anh còn đồng ý cho Trình Lộc mịt mờ theo đuổi. Sau khi ở cùng nhau, anh hiểu biết về Trình Lộc nhiều hơn, nhiệt tình, thiện lương, nỗ lực, chính nghĩa, là một ngọn lửa nhiệt huyết, châm lửa để anh rung động. Trình Lộc mới không phải là loại người như bọn họ nói. Lâm Phùng suy nghĩ đến xuất thần, người ngồi kế bên còn đang nói chuyện: "Tứ gia, Hứa tổng của chúng tôi chính là muốn mời ngài nói chuyện, ngài không thể không nể mặt..." Người nọ chưa nói hết, liền nhìn thấy Lâm Phùng luôn không có phản ứng gì bắt đầu cử động. Chỉ thấy Lâm Phùng cài nút áo vest, đứng dậy, đáy mắt lãnh đạm cùng xa cách. Đôi chân dài bước tới chỗ vài người đang mỉa mai Trình Lộc, đứng trước mặt mấy người đó. Đỗ Khê đang cao giọng nói bỗng nhiên im bặc, hơi giật mình nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Lâm Phùng quét qua. Đỗ Khê biết mình không thể trêu vào bất kì người nào ở đây, Hứa Qua không phải người bình thường, ở đây ai cũng không phải là người bình thường. Huống chi khí chất của người trước mặt này rất cao ngạo, bộ dạng xuất chúng, mặc dù ở trong nhiều người như vậy, cũng rất nổi bật. Giọng điệu Lâm Phùng lạnh như băng, không quá khách khí nói: "Nói xấu sau lưng người khác, cũng không phải loại người tốt lành gì." "Anh là ai? Rảnh rỗi quản nhiều chuyện như vậy làm gì!" Đỗ Khê kiên trì nói. Lâm Phùng thẳng người, Trình Lộc đang nói vài lời Trương Xảo Yên, vừa quay đầu nhìn thấy Lâm Phùng đứng trước mặt nhóm bạn học cũ của cô. Lâm Phùng có thể cùng bọn họ nói cái gì? Mi tâm Trình Lộc nhảy dựng, quay đầu nói với Trương Xảo Yên: "Cô Trương, bên kia giống như có chút việc, tôi đi xem." Trương Xảo Yên nhìn sang, "Đợi chút, tôi đi xem với cô." Hai người cùng đi qua, nghe được ngữ khí lãnh đạm của Lâm Phùng: "Tôi không phải người rảnh rỗi, nhưng tôi làm giáo viên, có trách nhiệm nói cho các người biết đó là việc không đúng." Đỗ Khê còn tưởng là người có lai lịch gì ghê gớm, không nghĩ tới chỉ là một giáo viên thôi mà. Đỗ Khê ngước cằm, bộ dáng vú lấp miệng em, "À, thì ra là người thích dạy đời người khác, chúng tôi nói ai nói cái gì cũng không mượn anh xen vào!" Trình Lộc đi tới, trực tiếp đi qua che trước mặt Lâm Phùng, cô không hỏi đã xảy ra sự tình gì, dù sao cô biết, Lâm Phùng chắc chắn không gây chuyện, người duy nhất gây chuyện chỉ có thể là Đỗ Khê. Biểu cảm Trình Lộc sắc bén, không giống bộ dáng ông hòa như ngày thường, thân hình nhỏ nhắn của cô che trước mặt Lâm Phùng không yếu thế, "Đỗ Khê, cậu hung dữ với người ta làm gì!" Đỗ Khê nhíu mày, đi đến trước mặt Trình Lộc, ánh mắt quét qua Trương Xảo Yên, "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Trình Lộc, đúng lúc vừa nãy chúng tôi đang nói đến tình sử của cậu với Hứa Qua, cũng thật khéo, cậu đang nói chuyện với người đương nhiệm." Lớp trưởng kéo Đỗ Khê, "Đỗ Khê! Im miệng!" Ánh mắt Trương Xảo Yên biến đổi, nhìn về phía Trình Lộc. Trình Lộc hạ tầm mắt, "Đỗ Khê, miệng của cậu thật không sạch sẽ, tên của tôi từ trong miệng cậu nói ra, tôi cảm thấy thật ghê tởm." Lâm Phùng cúi đầu nhìn đỉnh đầu Trình Lộc, ánh mắt có chút phức tạp. Anh không nghĩ tới, lần này rõ ràng là anh muốn đứng trước mặt Trình Lộc, kết quả là, vẫn như trước là Trình Lộc đứng ở phía trước bảo vệ anh. Đỗ Khê hiện tại ỷ vào bản thân đang nắm được nhược điểm của Trình Lộc, kiêu ngạo đứng lên, rút khỏi tay của bạn trai, đi đến trước mặt Trương Xảo Yên, đùa cợt nói: "Cô Trương, Trình Lộc đã không biết xấu hổ còn dám đến tiệc đính hôn của Hứa Qua, tôi đây sẽ không sợ nói cho cô biết, từ đại học Trình Lộc bắt đầu quấn quít lấy Hứa Qua, không biết đã làm bao nhiêu chuyện không biết xấu hổ đâu." Đỗ Khê vốn có khuôn mặt dễ nhìn, nhưng lúc nói lời này biểu cảm có chút vặn vẹo. Tâm sinh tướng*, khuôn mặt lúc này của cô, làm cho người ta nhìn rất không thoải mái. *Tâm sinh tướng: thiện ác đều thể hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người, trong tâm chúng ta có cái gì, suy nghĩ gì, toan tính gì, hiền hay dữ, thiện hay ác đều thể hiện ra bên ngoài cơ thể, nhất là trên gương mặt. Trương Xảo Yên từ nhỏ chính là thiên kim đại tiểu thư, sóng gió gì đều chưa thấy qua, mặc dù lúc Đỗ Khê nói ra những lời này, ánh mắt cô cũng chỉ thoáng nhìn qua Trình Lộc, cũng không nhiều lời. Cô vừa mới tiếp xúc với Trình Lộc, cảm thấy Trình Lộc không phải loại người như vậy. Biểu cảm Trình Lộc không có biến hóa, cô làm người bằng phẳng, cũng không sợ hãi Đỗ Khê đem chuyện gì nói ra. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt đắc ý của Đỗ Khê, cô vẫn không nhịn được cảm thấy không thoải mái. Trình Lộc vừa muốn nói chuyện, bỗng có một bàn tay đặt trên vai cô. Cô nghiêng đầu nhìn, ngón tay kia thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, trên ngón giữa còn lưu lại một vết chai mỏng do viết chữ hàng ngày. Lâm Phùng từ phía sau đi lên trước mặt Trình Lộc, vẻ mặt ngưng trọng, sự lãnh đạm giữa hai mày vẫn không giảm, mà nút áo của anh, vẫn cài đến nút cuối cùng. Người khác không rõ quang cảnh bên trong đẹp thế nào, nhưng Trình Lộc đã thấy qua, chính là đẹp đến khó nói thành lời. Giọng nói Lâm Phùng vang lên: "Mặc kệ lúc trước cô ấy là bạn gái của ai, ngay bây giờ, cô ấy là của tôi." Trình Lộc bị những lời này của Lâm Phùng làm chi kinh sợ, đem xương quai xanh với cổ trong đầu vứt đi, kéo góc áo của anh. Sao Lâm Phùng có thể vì cô nói ra loại lời nói này? Trương Xảo Yên cũng ngước mắt lên. Nhưng Đỗ Khê, vẫn giữa bộ dáng đanh đá như trước. "À, tôi còn không hiểu tại sao anh còn che chở cô ấy, thì ra là đã tìm được một bạn trai mới." Đỗ Khê nghiêm túc cẩn thận nhìn Lâm Phùng, trong lòng cảm thán thật là cải trắng tốt đều bị heo ăn hết cũng không biết Trình Lộc có cái vận may gì mà có thể tìm được bạn trai đẹp mắt như vậy. Tuy rằng Đỗ Khê trong lòng thừa nhận Lâm Phùng đẹp mắt, nhưng ngoài miệng cũng không buông tha: "Thật là nồi nào nắp dung đấy." Lâm Phùng nhăn nhanh mày, không đợi anh nói chuyện, bỗng nhiên nghe Trương Xảo Yên vốn không nói gì lên tiếng: "Cậu nhỏ, đừng nóng giận, không đáng cùng loại người này đôi co." Cậu nhỏ? Đỗ Khê sửng sốt. Trương Xảo Yên gọi ai là cậu nhỏ? Lâm Phùng để tay trong túi quần, ánh mắt càng lạnh thêm, quản lí khách sạn phụ trách tiệc đính hôn lần này vội vàng đi tới, cúi đầu khom lưng đứng bên người Lâm Phùng hỏi: "Tứ gia, xin hỏi có chuyện gì không?" Lâm Phùng híp mắt nhìn về phía Đỗ Khê, bây giờ cái cô gái này lại bày vẻ mặt không thể tin. Trong lòng anh cũng không một chút gợn sóng, chỉ là vừa nãy Đỗ Khê mỉa mai trình Lộc, anh mới có một chút tức giận, ngữ khí Lâm Phùng nhàn nhạt nói: "Vị tiểu thư này không muốn tham gia tiệc đính hôn, phiền ông mời cô ấy đi ra ngoài." Ánh mắt Lâm Phùng đảo qua một vài bạn học khác, anh chuẩn xác nhìn mấy người nói xấu Trình Lộc, kêu bọn họ đi ra ngoài, Đỗ Khê cắn răng nói: "Chúng tôi là bạn học của Hứa Qua, anh cũng không nể mặt Hứa Qua sao?" Đôi mắt Lâm Phùng càng thêm lạnh lùng, đây là Trình Lộc trừ bỏ lãnh đạm xa cách ở ngoài nhìn đến thứ hai loại cảm xúc, có chút dọa người. ngoại trừ Trình Lộc. "Ai không nể mặt cô ấy, tôi càng không cần nể mặt người đó." Người ở đây đều biết đến, cô chỉ là Trình Lộc. Ai không nể mặt Trình Lộc, vị Tứ gia của Lâm gia, cũng sẽ không cho bất cứ kẻ nào mặt mũi. Một câu nói này, chắc hẳn trời chưa kịp tối, đã truyền đến hết các thương gia. Dù sao trong vòng luẩn quẩn này, người ta có thể không cho Lâm gia mặt mũi, nhưng không thể không cho Lâm Phùng mặt mũi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]