Kỷ Bình Thường dọn phòng khách rất sạch sẽ.
Drap giường cùng áo gối đều là kiểu Thương Khanh thích, mang theo hương vị nắng ấm.
Cảm giác giống như mỗi lần Kỷ Bình Thường phơi mền về, cả người đều được bao phủ bởi ánh nắng.
Sau tiếng sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Kỷ Bình Thường, trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn không ngủ được, không biết tại sao mỗi khi cố gắng nhắm mắt lại thì lại luôn nghe thấy tiếng động từ một căn phòng khác vọng lại.
Tuy thực chất chả có tiếng gì, kể cả tiếng ngáy.
Chẳng qua khi ngủ thì Kỷ Bình Thường chưa bao giờ ngáy.
Trở mình, Thương Khanh lấy mền trùm nửa mặt còn nửa kia thì nhìn trần nhà trắng như tuyết, thở dài.
Kỷ Bình Thường nói rằng sau khi cậu tốt nghiệp đại học được ba năm thì cậu vẫn không kiếm việc gì làm cho đàng hoàng, chỉ vừa đi du lịch vừa làm một công việc bán thời gian là vẽ minh họa. Sau đó do không chịu nổi áp lực hiện thực nên mới vào một công ty điện tử, lại vì tai nạn bất ngờ nên giờ lại quay về nghề tự do.
Máy tính của cậu đang ở trên bàn phòng khách, nghe nói có mấy công việc mà cậu đã nhận trước đó.
Nếu đã ngủ không được, Thương Khanh nhổm dậy ngồi xem trình độ của mình sau mười lăm năm nó như thế nào.
Không ngờ lại phát hiện máy tính không có tắt máy, mà chỉ đang ở trạng thái chờ.
Chờ màn hình chậm rãi sáng lên — ngay trước mắt chính là một bức sắp hoàn thành. Ừ thì, một bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-tinh-lai-lien-quen-mat-toi/1317194/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.