Sau khi xác định tình cảnh cậu thấy trước đó hoàn toàn không phải là mơ. 
Thương Khanh chạy trốn. 
Chính xác là cậu chạy té khói. Nếu không phải nhờ Kỷ Bình Thường đưa cho cậu quần áo, thì có lẽ hôm nay cậu sẽ lên trang nhất trên các tờ báo vì gây ô nhiễm mắt của mọi người. 
Đúng, Kỷ Bình Thường. Gương mặt không phải hàng fake, mà là hàng chính hãng bản thành thục. Thuộc về Kỷ Bình Thường ở cái tuổi 34. Mà cậu cũng không phải đang nằm mơ, mà là đang ở hiện thực so với mơ càng thêm hoang đường. 
Cậu mất trí nhớ. 
Cái chứng minh thư ở trong túi đã nói cho cậu biết. Thương Khanh lúc 34 tuổi đã quên mất tất cả mọi chuyện sau cái tuổi 19. 
Chuông điện thoại di động reo lên đánh tỉnh Thương Khanh đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Có chiếc taxi dừng trước mặt cậu nhấn còi nhưng cậu lại vung tay không để ý tới. Điện thoại reo khiến Thương Tiếu đang lúc hoang mang choàng tỉnh, cũng khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. 
“Anh đang ở đâu đó?” 
May là giọng của Thương Tiếu dù có qua năm tháng mài dũa cũng không khác là mấy, biểu tình trên mặt Thương Khanh cũng dịu đi không ít. Cậu ngó nghiêng chung quanh, cuối cùng tìm thấy một kiến trúc khá đặc thù, cây ngay không sợ chết đứng đáp lời: “Không biết.” 
“… Ờ, vậy giờ anh đón taxi đến khu chung cư gần đó, tui ở cổng nam đợi anh.” 
“Ờ.” Thương Khanh đi tới ven đường vẫy tay đón xe: “Tao không có tiền.” 
Nếu là em gái nhà người ta có một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-tinh-lai-lien-quen-mat-toi/1317189/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.