Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, sau đó Nguyễn Manh cảm thấy đầu mình nặng trĩu, vô lực dựa vào vai Trần Mặc. 
Nhất thời Trần Mặc không nói lên lời. Ngày mai chắc chắn cô lại quên chuyện này một lần nữa. 
Trần Mặc khẽ thở dài, hai tay chắc khỏe bế Nguyễn Manh lên, thong thả đi đến cửa nhà cô. Đến nơi, anh vươn tay ra nhấn chuông cửa. 
Người mở cửa chính là Du Hoa, khuôn mặt bà hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nói, “Manh Manh say rồi sao? Làm phiền cháu rồi.” 
Trần Mặc lắc đầu, trực tiếp ôm Nguyễn Manh vào trong, Du Hoa cũng đi theo phía sau, “Vậy làm phiền cháu đưa con bé vào phòng luôn nhé.” 
Trần Mặc gật gật đầu, ôm Nguyễn Manh lên lầu, Du Hoa phía sau theo không kịp. Trần Mặc nhanh chóng đặt cô lên giường, sau đó cởi giày và đắp chăn lên cho cô. 
Trần Mặc nhìn vào khuôn mặt ngủ say của cô, gạt nhẹ tóc mái mềm mại, sau đó xoay người đi xuống lầu. 
Du Hoa đứng ở cầu thang chờ anh, lần nữa nói cảm ơn, “Hôm nay Manh Manh cùng bạn bè tụ họp, dì còn lo lắng con bé uống nhiều, lúc sau lại nói cháu cũng tới, dì mới yên tâm, cảm ơn cháu, Trần Mặc.” 
Trần Mặc lễ phép gật đầu, “Không cần cảm ơn ạ, cháu về trước.” 
Du Hoa tiễn Trần Mặc ra cửa, anh đi về nhà, lấy chìa khóa mở cửa. Ngôi nhà to lớn trống không, thậm chí còn nghe được tiếng bước chân. 
Ánh mắt anh dừng lại ở đối diện, trong màn đêm lặng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-thien-tai/3186948/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.