Nguyễn Manh mơ thấy ác mộng, cả người đầy mồ hôi, cảm giác nhớp nháp khó chịu. Cô ra khỏi chăn, xỏ dép lê, dựa vào ánh sáng lờ mờ mà đi vào phòng tắm. 
Vào phòng tắm bật đèn, mất một lúc cô mới thích nghi được với ánh sáng đột ngột. 
Nguyễn Manh xả nước ấm vào bồn rửa, làm ướt khăn, sau đó lau mồ hôi trên cổ và trán. 
Đột nhiên đèn phòng tắm lại nhấp nháy hai lần, cô ném chiếc khăn xuống, mở cửa phòng tắm chạy vọt ra ngoài. 
Bình thường thì cô sẽ không sợ, nhưng buổi sáng đi nhà ma, vừa nãy lại mơ thấy ác mộng, không sợ mới là lạ. 
Nguyễn Manh che ngực, hít thở sâu cố gắng trấn tĩnh nhịp tim. Trần Mặc trên ghế sofa nghe thấy âm thanh, ngồi dậy hỏi: “Chuyện gì vậy?” 
Trong đêm tối, giọng cậu vẫn bình tĩnh và trầm ổn, trái tim của Nguyễn Manh như được xoa dịu, ngay lập tức bình tĩnh lại. 
Lúc sau, đèn phòng tắm sáng lại như bình thường, Nguyễn Manh quay lại trả lời cậu, “Không có gì, đèn phòng tắm vừa nãy mới nhấp nháy.” 
Nguyễn Manh chạy lại tắt đèn trong phòng tắm, sau đó quay trở lại ghế sofa, quấn chăn kín mít rồi nằm xuống lần nữa. Lần này cô mất ngủ thật rồi. 
Cô nhìn di động, mấy tiếng nữa trời mới sáng. Trần Mặc lại đột nhiên nói, “Ngủ đi, đừng lo lắng, có tôi ở đây rồi.” 
Giọng cậu vang lên, trong trẻo, sạch sẽ như có một sức mạnh chậm rãi ổn định trong đêm tối. 
Cô không biết từ lúc nào, cậu bé 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-thien-tai/3186922/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.