Edit: Thanh Nhàn 
Beta: Chin 
Bị Nguyễn Manh chắn trước mặt, tiểu mập mạp sắc bén liếc Nguyễn Manh và Trần Mặc, sau đó bỏ đi. 
Nguyễn Manh vui vẻ trở về chỗ ngồi, Trần Mặc trầm mặc nhìn cô, Nguyễn Manh có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn cô như vậy. Nguyễn Manh nghĩ cậu không thoải mái vì bị tiểu mập mạp đùa giỡn, cô an ủi, "Cậu đừng quan tâm đến cậu ta, cậu ta chính là thích đi trêu chọc người khác." 
Trần Mặc rút lại ánh mắt, trả lời, "Không sao, tớ quen rồi." 
" Việc như vậy thường xuyên diễn ra, tớ quen rồi...." 
Đây là câu nói dài nhất của Trần Mặc từ trước đến nay. Nguyễn Manh rất ngạc nhiên, "Hóa ra cậu cũng có thể nói dài như vậy nha!" 
Lúc đó, Nguyễn Manh dường như nhìn thấy khoé miệng của Trần Mặc khẽ nhếch lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất. 
Nguyễn Manh lắc đầu, có lẽ là ảo giác của cô. Trần Mặc không đáp lại, bắt đầu cúi đầu xuống để làm số độc lần nữa. 
Thời gian còn lại, Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách nằm trên bàn nghỉ ngơi. 
Giờ nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua, mọi người tiếp tục tham quan phần còn lại của công viên cho đến 4h30 chiều. 
Sau đó, đoàn học sinh mệt mỏi theo cô giáo lên xe buýt. Trên đường về, tất cả các học sinh không còn vui vẻ như lúc đầu, thiếp đi trên ghế để ngủ bù sau ngày dài mệt mỏi. 
Nửa tiếng sau, xe buýt dừng ở cổng trường. Nguyễn Manh ra khỏi xe thấy Nguyễn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-thien-tai/3186884/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.