Cho dù buổi tối hôm trước bị giày vò thành con búp bê rách thì sáng sớm hôm sau, khi cả hai người đã ngừng cuộc chiến, Liễu Ngọc vẫn giãy giụa đẩy người đàn ông đầu óc thần kinh lai lịch bất minh đang ngủ tới bán sống bán chết này ra. Anh xoa xoa eo dụi dụi mắt chạy đi giúp Thường Mạn thu dọn tàn cục.
Liễu Ngọc đỡ tường, yên lặng đi về phía trước. Trong lòng mắng chửi người đàn ông đang nằm trong phòng kia tới mức máu chó phun đầy đầu. Gian nan bước từng bước đến gara, Liễu Ngọc cố sức ngồi vào trong xe. Mặc dù tung hoành tình trường nhiều năm, cúc hoa nhỏ hoàn mỹ của anh cũng không thể chịu được sức tàn phá của người nọ. Sau khi ngồi xuống, trong nháy mắt cảm giác đau đớn vì bị xé rách từ xương cụt bò lên não. Anh nhe răng trợn mắt, phải dừng một lát mới khởi động xe chạy tới tiệm bán báo phụ cận võ quán.
Cùng lúc đó, trong võ quán.
Thường Viễn Quốc chưa có mặt nhưng đại đa số các học trò đều đã tập trung đầy đủ. Nếu là mọi ngày thì họ đã bắt đầu tập thể dục buổi sáng từ lâu. Nhưng hôm nay, bầu không khí quái dị gần như lan tràn trên đỉnh đầu mỗi người. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt hết sức tang thương.
Một lát sau, Nhị sư huynh biểu cảm thấu cõi hồng trần, khó khăn mở miệng: "Mọi người...... Tối hôm qua đều đã xem Weibo rồi nhỉ?"
Mọi người: "......Ừ."
Nhị sư huynh nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục nói: "Đã nhìn thấy hot search rồi?"
Mọi người trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-thich-duong-nhan-cua-toi/864934/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.