Đường Hân nào biết bộ dáng nhu nhược của mình ở trong mắt đối phương lại là cô gái nhỏ đáng yêu đâu chứ. Cô vẫn cố gắng diễn tròn vai, bất đắc dĩ nói:
“Lúc nãy không cẩn thận trật chân. Có thể phiền cậu chở tôi về một đoạn không? Không xa đâu chỗ tôi ở chỉ cách trường 300 mét thôi. Được không a…” Thấy thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm mình hồi lâu mà không nói gì. Đường Hân nóng lòng định thuyết phục thêm vài tiếng nào ngờ miệng vừa mới mở được một nữa liền nghe âm thanh trầm thấp của đối phương: “Được.”
[Thành công rồi???] Không cần tôi thuyết phục thêm nữa à…
[Chủ nhân, diễn xuất không tệ!]
Đường Hân lần đầu đi xe đạp nhưng không phải là không thấy người khác ngồi xe.
“Vậy tôi làm phiền cậu rồi, lần sau nhất định sẽ báo đáp cậu.”
“Ảnh hậu” Đường Hân vờ vịt khó khăn lên xe, hai tay cô không quên nắm lấy bên hông áo của cậu. Lần đầu ngồi xe đạp Đường Hân không biết thế bèn ngồi không vững, Cô có chút lo lắng cùng hoài nghi: Cậu ta lái ổn chứ? Sẽ không ngã phải không? Đường Hân càng nghĩ càng thêm hồi hộp… nếu ngã thật thì thực con mợ nó mất mặt lắm nha!!! Đường Hân hít lấy một hơi sâu rồi chậm rì thở ra, điều tiết tâm tình xong, cô đúng lý hợp tình mà bảo với Phó Tử Mặc:
“Cậu… cậu chạy từ từ thôi, tôi không gấp!!!”
Hệ thống có chút không nói nên lời. chủ nhân nhà nó coi người ta là xe ôm đây mà, lại còn gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-thich-dien-kho-nhuc-ke-cua-toi/3551078/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.