Lần này Đường Hân xuyên đến vừa lúc nguyên chủ mới bước vào lớp 12 và được nhà trường sắp xếp chia ban vì thế thành viên trong lớp đa phần là bạn mới nên cũng không sợ họ phát hiện ra điều khác thường. Do đó cô cũng không cần phải dè dặt hay chuẩn bị gì quá nhiều. Đường Hân uể oải lết đôi chân đã mỏi nhừ vượt hẻm mà đi. Cuộc sống thực khó mà sống a… Nếu là ở thế giới thực thì làm gì có chuyện cô không có nổi mấy đồng để đi taxi chứ, hiện tại vừa phải đi bộ vừa phải ngồi xe công cộng đến trường. Nhìn lại chặng đường mình đã đi qua Đường Hân không khỏi than thầm bản thân quá chật vật rồi.
“Xa như vậy? Ngày nào cũng phải đi thế này đây không phải chính là hành hạ người sao?” Đường Hân than ngắn thở dài, cô đi thêm một lúc rốt cuộc cũng đến trạm xe bus, nhìn những chuyến xe bus nhanh chóng dừng lại rồi lướt qua khiến lòng cô liền hoảng: Nhiều người như vậy sao?
Nhìn chiếc xe bus chi chít người ngồi lẫn đứng cô thực sự vô cùng sợ hãi. Càng nghĩ cô càng thêm hoảng sợ, vội xua đuổi những suy nghĩ quái quỷ trong đầu mình bất đắc dĩ hỏi với hệ thống:
[Hệ thống, có cách nào giúp ta đi đến trường mà không cần phải đi xe bus không?]
[Chủ nhân, cô có thể đi bộ đến trường nha.]
[Ngươi nghĩ hay lắm, muốn phế chân ta à! Chủ ý quái quỷ gì không biết…] Đường Hân tức giận trách nó.
[Vậy cô có thể đi taxi… nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-thich-dien-kho-nhuc-ke-cua-toi/3551068/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.