Thu hồi móng tay lại, Ngô Kình Thương cúi đầu suy nghĩ, sau đó thân thủ túm lấy thức ăn trong tay Đỗ Tu Nhiên. 
Thẳng đến khi túi đồ bị lấy đi Đỗ Tu Nhiên mới phát hiện được, anh vô thức giơ tay muốn cướp trở về, hai người đều rất mạnh tay, túi nhựa bị xé rách làm hai, trước kia mỗi lần anh đem hộp cơm đến đều bị Ngô Kình Thương làm hỏng, vậy nên dứt khoát về sau Đỗ Tu Nhiên chỉ dùng túi nhựa đựng cơm canh đưa tới, sau đó trực tiếp bỏ vào trong bát đưa cho Ngô Kình Thương ăn. 
Cơm canh văng tung tóe, rớt đầy lên người và mặt Đỗ Tu Nhiên, vào giọt nước nóng trong thức ăn vì thế mà bắn vào mắt, anh vội vàng nhắm mắt lấy tay dụi dụi. 
Mà Ngô Kình Thương không có cơm ăn lúc này chính là đói bụng, thấy cơm toàn bộ rớt xuống, nó sợ Đỗ Tu Nhiên nhúc nhích sẽ làm cơm rớt xuống đất, liền vội vàng cúi người đưa miệng liếm hạt cơm trên người anh. 
Hùng hổ nuốt lấy nuốt để đem số cơm trên người Đỗ Tu Nhiên liếm đi hơn nửa, anh lúc này trên người đều là thức ăn đầy mỡ cùng cơm nóng, thân mình rất không thoải mái, đã thế Ngô Kình Thương còn ghé trên người anh là vừa ăn vừa liếm, càng làm cho anh tức giận hơn, phỏng chừng trong nội tâm quái vật này anh còn không hữu dụng bằng mấy hạt cơm này, vậy mấy năm nay anh vội vội vàng vàng chăm sóc nó rốt cuộc là đang làm cái gì? 
Lấy tay gạt đi hạt cơm trên mắt, anh phẫn nộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ta-la-quai-vat/42443/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.