Hạ nóng qua đi, trường học của Đỗ Tu Nhiên và Ngô Kình Thương đều đồng loạt khai giảng, đại học của anh so với cao trung của Ngô Kình Thương xa hơn một khoảng, vốn là phải ở trọ tại trường, nhưng nếu dọn đi thì phòng trọ cũ phải trả lại, Ngô Kình Thương tất nhiên là “vô gia cư”, vì vậy anh thuyết phục mẹ cho ở trọ bên ngoài vì thói quen không muốn đổi. 
Lưu Anh cũng không phản đối, tiền thuê nhà trọ cũng coi như hợp lí, so với ở trường có khi còn tiết kiệm hơn. 
Cũng bởi cách xa trường, Đỗ Tu Nhiên phải ngồi xe buýt hai chuyến, mỗi ngày mất bốn đồng tiền xe, vì vậy quyết tâm nhịn đau bỏ tám mươi đồng mua một cái xe đạp, như vậy tiết kiệm được khá nhiều tiền xe. 
Đạp xe mất tới năm mươi phút mới đến lớp, thật sự mệt chết người, Ngô Kình Thương không đành lòng, cho nên mỗi ngày đều dậy rất sớm, chở Đỗ Tu Nhiên đến trường trước, sau đó mới cưỡi xe quay lại trường mình, buổi tối lại canh đúng lúc Đỗ Tu Nhiên tan học đến đón, cả hai ngồi xe đạp cùng nhau về. 
Đỗ Tu Nhiên không muốn Ngô Kình Thương phải vất vả như vậy, nhưng thể lực của Ngô Kình Thương hơn anh rất nhiều, anh miệt mài đạp cũng mất gần tiếng đồng hồ, nhưng tiểu quỷ này chỉ mất có nửa giờ, hiệu suất lao động của anh thực sự quá thấp, đành phải thỏa hiệp vậy. 
Nháy mắt đã tới Tết, lần này Đỗ Tu Nhiên khẳng định là phải về nhà, kí nghỉ này tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ta-la-quai-vat/3279471/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.