“A Khoan.” Nhẹ nhàng mà gọi.
“Ừ.”
“A Khoan.” Tiếp tục gọi.
“Sao?”
“A Khoan.” Vẫn gọi không ngừng.
“Trời ơi!” Nhẫn nại đến cực điểm.
Diệp Tây Hi ngồi vắt vẻo trên bàn phòng bếp, nghiêng đầu hỏi: “Nghe nói trước đây huynh thích mẹ muội à?”
“Loảng xoảng loảng xoảng.” một loạt dao nĩa các loại rơi rụng lả tả trên mặt đất.
A Khoan cười có chút cứng ngắc: “làm gì có chuyện ấy, ai bị đặt kể cho muội nghe vậy?”
“Hạ Phùng Tuyền a, mặc dù hắn tự cao tự đại,vô sỉ, bá đạo, nhưng vẫn có một ưu điểm duy nhất— đó là không bao giờ nói láo.” Diệp Tây Hi ánh mắt đen tối đầy nghi hiểm, nhíu mày nhìn A Khoan: “Cho nên, huynh nhất định là có thích mẹ muội.”
A Khoan nhặt đống dao nĩa đầy trên mặt đất, ghé sát vào tai Diệp Tây Hi thì thầm: “Muội có muốn chuyện hồi bé của Phùng Tuyền không?”
“Huynh kể muội nghe cái coi!” Diệp Tây Hi gật đầu như băm tỏi.
“Huynh cho muội biết, lúc tám tuổi nó…”
“Lúc tám tuổi ta như thế nào?” Một giọng nói lạnh lùng truyền tới.
Diệp Tây Hi cùng A Khoan đồng thời run cầm cập, quay đầu, nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền đang dựa lưng vào thành cửa. Hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn về phía hai bọn họ.
A Khoan thức thời im lặng là vàng.
“Hạ Phùng Tuyền, phiền anh hào phóng chờ em ngoài cửa thêm vài phút nữa được không?” Diệp Tây Hi nói.
“Chân em mới trị liệu mấy ngày thôi, thế mà dám leo xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ta-la-con-soi/2223398/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.