Hôm nay rõ ràng không phải là ngày tốt để ra ngoài, Amy thực sự hối hận sao mình không đi phố người Hoa mua một cuốn Hoàng lịch, tự mình kiểm tra, để bọn họ tránh khỏi cái ngày không may này.
Ban đầu vẫn rất tốt, cô cùng anh và bạn trai nhàn nhã đi dạo phố, nói đủ loại đề tài, chậm rãi quay trở về khu nhà trọ, sau đó liền nhìn thấy rất nhiều xe cứu hoả rú còi lướt qua, sau nữa chính là khói đen mù trời từ khu Đông tràn đến, cho dù còn cách cả mấy dãy phố cũng khiến người ta ho sặc sụa vì khói.
“Khụ khụ, ở đâu cháy vậy?” Amy che miệng, nhìn về phía khói đặc bay tới.
“Là khu Đông, anh đi xem một chút, hai người ở đây nhé.” Tai Clark cho anh biết có người đang kêu cứu, anh không thể mặc kệ, chỉ để lại một câu rồi nhanh chóng chạy về phía có đám cháy, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt hai người.
“Cậu ta thường xuyên như vậy? Bỏ lại em một mình ?” Gloucester nhíu mày nhìn về phía Clark vừa biến mất.
“Ồ, anh cũng biết mà, anh ấy là phóng viên, tin tức lớn như thế này sao có thể bỏ qua chứ?” Amy giải thích thay Clark, tuy rằng cô biết anh đi cứu người, nhưng anh trai cô lại không biết, nếu anh vì việc này mà không thích Clark thì thật phiền.
“Nhưng cậu ta không nên bỏ lại em như vậy, nhất là những lúc nguy hiểm như thế này.” Đôi mày Gloucester cũng không bởi vì lời giải thích của Amy mà giãn ra, “Trong mắt anh, không có gì quan trọng hơn so với em được, Amy, cậu ta không đủ tư cách.”
Amy ôm cánh tay anh làm nũng, “Anh, anh cho anh ấy một cơ hội nữa được không? Con người anh ấy thật sự không tệ đâu, chẳng lẽ anh muốn em lại đi tìm người khác? Có khi người đó còn kém hơn cả anh ấy nữa, em thừa nhận là Clark hơi quá coi trọng…công việc, nhưng tinh thần chính nghĩa không cho phép anh ấy khoanh tay làm ngơ, anh cũng đừng sớm kết luận như vậy, thử xem lại xem được không?”
Gloucester nhìn Amy, ngữ khí không hài lòng: “Em thích cậu ta như vậy?”
“Anh, nếu có thể, em chỉ muốn yêu một lần thôi.” Amy dùng thái độ nghiêm túc hiếm có nói.
Cả đời, chỉ yêu một lần, chỉ kết hôn một lần, chỉ sinh con cho một người, chỉ sống cùng một người cho đến già, đó là giấc mộng lớn nhất của Amy. Có lẽ nhiều người không ủng hộ suy nghĩ như vậy, cho rằng yêu nhiều lần mới có thể trải nghiệm càng nhiều, tìm được một người thích hợp nhất với mình, nhưng Amy là người trọng tình, cô hy vọng mình có thể tìm được đúng người ngay từ lúc ban đầu, không cần lằng nhằng vòng vo, có thể thuận thuận lợi lợi đi đến cuối cùng, vậy không phải là hạnh phúc lớn nhất sao?
Gloucester có chút kinh ngạc, anh nghĩ đến vợ mình, họ kết hôn không phải vì yêu, phần lớn là chính trị, nhưng Gloucester vẫn cho rằng đây là lựa chọn tốt nhất trong đời mình, cho dù tình cảm giữa bọn họ cũng không hoàn toàn là tình yêu.
“Vậy em cho rằng cậu ta là người đó sao ?”
“Ai biết được?” Amy nhẹ giọng nói, kỳ thật chính cô cũng không biết Clark có đúng là người duy nhất của mình không, nhưng cô muốn thử, vận khí của cô bình thường vẫn khá là may mắn phải không?
Sau đó, Amy không nói nữa, chỉ nhìn hướng khói đặc bay tới ngẩn người, Gloucester không quấy rầy cô, nhìn theo hướng cô đang nhìn, đôi mắt tối đen không biết nghĩ gì.
Tiếng người ồn ào, tiếng còi xe rít chói tai, khói đặc vẫn chưa tan hết, một bóng người quen thuộc từ bên kia đi tới, là Clark.
Bộ dạng Clark trông hơi buồn cười, trên mặt lúc đầu vốn sạch sẽ bây giờ dính vết đen thui, không biết quệt phải ở chỗ nào, trên tóc còn dính bụi than, nhưng quần áo trên người ngay nếp nhăn cũng không có, toàn thân trông có chút không ăn nhập.
“Anh sao lại thế này, bẩn chết.” Miệng nói ghét bỏ, nhưng hành động của Amy lại không giống lời nói chút nào, lấy khăn tay sạch sẽ trong ba lô ra thấm ít nước cho ướt rồi kiễng chân lau mặt cho Clark, trông rất có bộ dáng thành thạo chăm sóc đám nhóc con ham chơi trong vườn trẻ.
Clark cúi người để Amy lau mặt cho, gương mặt nở nụ cười, “Phía kia cháy rất lớn, có người bị mắc kẹt bên trong, anh vốn là muốn hỗ trợ, nhưng sau đó siêu nhân đã đến, anh ta cứu người đó ra.” Anh nói nửa thật nửa giả, đơn giản là vì nơi này còn có người không biết thân phận anh.
Amy lén trợn mắt lườm anh một cái, nhưng không tính toán việc anh nói dối, chuyện này không thể để anh trai biết, không phải bởi vì giữ bí mật gì đó, chẳng qua cô lo rằng một khi anh trai biết được, chuyện tình cảm vừa mới bắt đầu của mình phỏng chừng sẽ phá sản.
Gloucester im lặng nhìn cử chỉ của hai người, trong lòng không thể không thừa nhận hai người trông rất xứng đôi, vui vẻ và dịu dàng trong mắt Clark không phải giả bộ, anh ta thật sự rất thích Amy.
Có lẽ, anh thực sự nên buông tay. Đáy lòng có chút phiền muộn, em gái yêu quý từ nhỏ anh đã nâng niu che chở trong lòng bàn tay nay tựa hồ sắp vỗ cánh bay đi, mà anh lại không thể nào ngăn cản.
Nhất thời, lạnh lẽo trống vắng nảy lên trong lòng, trông Gloucester vô cùng cô đơn.
“Anh, anh sao vậy?” Nhận ra Gloucester trông có vẻ bất thường, Amy đưa khăn tay cho Clark để tự anh lau, quay lại trước mặt Gloucester lo lắng nhìn anh.
“Không sao, chúng ta đi thôi, ở đây không khí thật tệ.”
“Vâng.”
“Lại một vụ hoả hoạn, theo các cơ quan có thẩm quyền suy đoán, đây là một vụ án phóng hỏa liên hoàn do một đối tượng gây ra…. Đội cứu hỏa đã đến khu Đông, đang hết sức dập tắt hỏa hoạn, đây đã là vụ thứ sáu trong ngày hôm nay, nhưng cục phòng cháy chữa cháy Metropolis vẫn chưa tìm ra manh mối, lần này là một công ty may ở khu Đông bị cháy, một người quản lý của công ty bị mắc kẹt trên tầng cao nhất, thang chữa cháy của đội cứu hỏa không đủ độ cao, chưa tìm ra cách nào đưa anh ta xuống, trong khi các cầu thang đều đã bị lửa lớn đốt cháy, người quản lý này hiện giờ đang vô cùng nguy hiểm….”
Amy bưng trái cây từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy trên TV đang đưa tin về vụ phóng hỏa mới nhất, Gloucester một mình ngồi xem ở sô pha, mà Clark thì, xem trong TV đột nhiên xuất hiện siêu nhân, liền biết anh đi đâu.
“Anh, ăn chút trái cây nè, đều rất tươi.” Amy đem trái cây đặt trước mặt anh, đưa nĩa cho anh.
Gloucester tùy tay xiên một miếng cho vào miệng từ từ ăn, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình TV.
“Siêu nhân này trông hơi quen quen.” Gloucester đột nhiên lên tiếng, khiến Amy đang ăn trái cây giật mình hoảng hồn, suýt nữa thì bị nghẹn sặc.
“Hả, vậy ạ?” Amy chột dạ cầm tách trà trên bàn uống một ngụm.
“Hình như đã từng gặp qua ở đâu đó.” Gloucester gật đầu, trí nhớ anh vốn rất tốt, đặc biệt là với người khác, “Kent đâu rồi?”
“À, anh ấy đến tòa soạn, nói là tạm thời phải tăng ca.” Giờ chỉ còn cách lấy cớ này.
“Thế này?” Gloucester chỉ TV, bên trong đang chiếu đến hình ảnh siêu nhân đã cứu người quản lý ra, “An ninh trật tự Metropolis thật sự quá tệ, em có muốn chuyển trường không?”
“Anh, anh lại thế nữa rồi, nơi này trị an tuy không phải tốt lắm, nhưng chỉ là một số khu vực thôi, chỗ em đang ở này thật sự rất an toàn, hơn nữa bình thường em ra ngoài đều có người đi theo, không chạy lung tung, cũng không gặp sự cố không may gì. Ngược lại là anh, kẻ ban nãy là chuyện gì xảy ra? Em thấy anh bây giờ còn nguy hiểm hơn cả em đấy.” Amy đẩy đề tài về phía Gloucester.
“Chỉ là một vài tên hề mà thôi, anh sẽ nhanh chóng giải quyết đám đó.” Gloucester không muốn nói nhiều, trực tiếp thay đổi đề tài, ” Gọi cho Kent, bảo cậu ta trở về sớm, nói anh có việc muốn nói chuyện ‘riêng’ với cậu ta.”
“Anh, anh sẽ không thật sự muốn quyết đấu với anh ấy đấy chứ?” Amy còn nhớ rõ anh trai từng không chỉ một lần nói rằng nếu cô có người yêu, đối phương trước nhất định phải thắng anh mới được.
“Sẽ không.” Anh chỉ muốn kiếm một bao cát để xả một chút bực bội trong lòng mà thôi.
“Vậy thì được.” Amy yên tâm.
Vì thế, sau cuộc điện thoại (Amy đã đưa di động của mình cho Clark để phòng ngừa vạn nhất),Clark suốt một ngày bận bịu vừa mới trở về đã bị Gloucester lôi đi ra ngoài nói là muốn tiến hành “nói chuyện riêng”.
Amy không biết bọn họ nói những gì, nhưng lúc trở về, Clark nhìn Gloucester với ánh mắt hoàn toàn kính sợ , mà Gloucester thì cứ mãi đăm chiêu đánh giá Clark, tựa hồ như phát hiện ra điều gì đó đặc biệt, nhìn đến nỗi khiến Clark sởn cả gai ốc.
Nếu nói Gloucester phát hiện ra được gì, đúng là có, hôm nay anh kéo Clark đến trung tâm thể hình gần đó, chuẩn bị đọ sức với Clark một phen, mà từ trận đấu này, anh phát hiện ra rất nhiều điều..
Gloucester chọn môn quyền thuật, đánh với Clark một hồi, cuối cùng cũng không thể không bội phục quyền cước Clark đặc biệt vững vàng, bọn họ đánh nửa giờ, bản thân đều đã có chút mệt mỏi, Clark lại không toát một giọt mồ hôi. Chỉ riêng điểm này cũng đã khiến Gloucester nhớ rõ trong lòng.
Đánh xong tự nhiên là phải đi tắm, Gloucester tốc độ nhanh hơn Clark một chút cho nên khi anh tắm xong ra ngồi uống nước ở phòng nghỉ, Clark mới lau tóc đi ra.
Khi đó, Clark không đeo kính.
Trí nhớ của Gloucester rất tốt, tốt đến nỗi dù có là người chỉ gặp một lần cũng sẽ tuyệt đối không quên, cho nên anh rất dễ dàng nhận ra khuôn mặt không có gì che giấu của Clark cùng siêu nhân trên TV kia là giống nhau. Không phải chỉ tương tự, mà là giống nhau như đúc.
Nhớ lại buổi sáng anh ta chạy đến chỗ xảy ra hoả hoạn xem, quần áo không chút xộc xệch mà đầu và mặt lại bẩn, ban nãy vẻ mặt Amy lại hơi có vẻ kinh hoảng, Gloucester đã hiểu.
Vì thế, sau bữa tối , sau khi Clark bị Gloucester đuổi đi, anh liền nói với Amy một câu: “Em có biết Kent và siêu nhân là một người.” Không phải nghi ngờ, mà là khẳng định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]