🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi sáng ngày hôm sau, vì là ngày đầu tiên Nhan Tiểu Nhuyễn làm dâu nên cô đã muốn tranh thủ dậy từ sớm để chuẩn bị thức ăn cho mọi người, nhưng cô lại không ngờ Hàn Diệc còn dậy sớm hơn cả cô.

Vì hôm nay anh có lịch quay phim vào sáng sớm nên anh đã dậy từ khi trời còn chưa kịp sáng, trước khi rời khỏi phòng anh còn dịu dàng hôn lên trán của cô, làm cho Nhan Tiểu Nhuyễn đang ngủ cũng hơi mở mắt. Thấy cô đã mở mắt rồi nên Hàn Diệc cũng hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói:

- Anh đánh thức em rồi sao?

- Anh đi làm sao? Để em tiễn anh nha?

Dù Nhan Tiểu Nhuyễn đang muốn ngồi dậy và tiễn Hàn Diệc đi làm, nhưng anh lại lắc đầu, còn hôn lên gương mặt ngái ngủ của cô một cái, nói:

- Không cần đâu, em cứ ngủ đi, cũng không cần dậy sớm làm gì, anh đã tắt báo thức rồi, cứ ngủ tới khi nào cũng được. Ngoan, chờ anh về nha.

- Dạ. Anh đi cẩn thận nha.

Vốn dĩ Hàn Diệc đã muốn đi làm rồi, nhưng vì câu nói này của Nhan Tiểu Nhuyễn lại khiến anh không muốn đi nữa, cơ mà vì mục tiêu kiếm tiền cho vợ nên anh vẫn phải lê thân xác khó khăn rời đi.

Nhưng nói sao thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên Nhan Tiểu Nhuyễn làm dâu cơ mà, nên cô cũng tranh thủ dậy sớm, còn xông xáo muốn vào bếp để chuẩn bị bữa sáng.

Ơ... Nhưng mà, hiện tại là tám giờ sáng, nhưng... Ý là... Ngoại trừ cô và con chó canh nhà ra thì hình như chưa có ai dậy cả? Tới người làm trong nhà cũng chưa dậy luôn... Hoàn toàn không có sự sống nào ngoài cô và con chó.

Nhan Tiểu Nhuyễn đưa mấy nhìn chú cún đang lười biếng kia, nếu bây giờ cô hỏi nó thì liệu nó có mắng cô thần kinh không nhỉ?

Kì quái... Cuối cùng rồi Nhan Tiểu Nhuyễn vẫn đi về phòng, định bụng là nhắm mắt để đó chứ không có ngủ, nhưng ai mà có ngờ khi cô mở mắt ra nhìn vào đồng hồ đã hiện lên mười giờ.

Khi này Nhan Tiểu Nhuyễn liền tức tốc chạy xuống nhà còn định mở miệng xin lỗi... Nhưng mà ở dưới nhà bây giờ chỉ có lác đác vài cô người hầu đang vừa dọn dẹp vừa ngái ngủ, và hình như họ cũng không có ý định nấu nướng gì cả...



Trong số người hầu nhìn thấy cô, liền cúi đầu muốn chào cô, nhưng chắc là chưa tỉnh ngủ hẳn nên suýt nữa là ngã nhào ra trước, sau đó cô người hầu đó lại nói:

- Thiếu phu nhân, cô đói bụng sao? Hay để tôi chuẩn bị thức ăn sáng cho cô trước nhé?

- Mọi người... Vẫn chưa dậy sao?

Cô hầu đó liền lắc đầu, sau đó Nhan Tiểu Nhuyễn cũng nói là cô sẽ ngồi chờ mọi người rồi cùng nhau ăn sáng.

Nhưng nhà này nó lạ lắm, tới gần mười hai giờ thì Diệp Tú Vi đầu bù tóc rối, chẳng còn chút giá trị hay hình tượng phu nhân quyền quý nữa, vừa xuống nhà vừa chỉ đạo người hầu nấu nướng.

Đến khi bà ấy nhìn thấy Nhan Tiểu Nhuyễn đang ngồi ở ghế sofa thì liền nói:

- Nhuyễn à, con ngủ thêm đi, thức sớm quá làm gì? Nhà này có ai dậy trước mười hai giờ đâu, đi ngủ đi.

Vốn dĩ Nhan Tiểu Nhuyễn tưởng bà ấy thương con dâu nên nói vậy thôi, nhưng ai mà có ngờ sau đó Diệp Tú Vi lại đi lên phòng, đóng cửa lại và tiếp tục... Đi ngủ?

Ủa? Nhà này không cần làm việc nữa hả? Hay là tiền tự động rơi xuống vậy...

Tính ra, ở cái nhà này thì người cực khổ nhất là chồng cô nhỉ? Anh phải đi làm từ sáng sớm, có lúc về cũng rất khuya, nhưng mọi người trong nhà đều ngủ đến sình thây ra hết vẫn chưa tới giờ ăn sáng.

Thật sự thì Nhan Tiểu Nhuyễn cũng thích ngủ nướng lắm đó chứ, chỉ là cô không nghĩ người nhà giàu còn ngủ nhiều hơn cả cô. Hàn Bân là ông chủ cũng chưa thấy dấu hiệu dậy, bảo sao lúc nào Hàn Diệc cũng nói Vũ Nhạc Ảnh thị là công ty rẻ rách...

Hừm, tự nhiên cô thấy thương chồng cô quá đi.



Khi này người hầu trong nhà liền lấy một ít bánh mì rồi sữa tươi cho Nhan Tiểu Nhuyễn, nói:

- Thiếu phu nhân, bữa "sưa" của cô xong rồi ạ.

Ban đầu Nhan Tiểu Nhuyễn còn tưởng cô hầu đó còn buồn ngủ nên nói nhầm, bữa "sưa" là buổi gì chứ?

Nhưng tới khi Hàn Bảo Khanh lê thân xuống thì vẫn nhìn người hầu trong nhà, nói:

- Bữa "sưa" của tôi xong chưa?

Nhan Tiểu Nhuyễn ngơ ngác, bữa "sưa" là gì? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cách gọi này đó. Cuối cùng cô vẫn phải Hàn Bảo Khanh bữa "sưa" là bữa gì, nhưng Hàn Bảo Khanh lại nhìn cô, cười nói:

- Chỉ có nhà mình mới có bữa "sưa" thôi, nó là bữa sáng cộng với bữa trưa, tạo ra bữa "sưa" đó chị dâu. Mà chị dậy sớm vậy đã ăn gì chưa?

- Đang ăn đây.

Hàn Bảo Khanh có nhìn qua thức ăn của cô, sau đó liền nhíu nhíu mày, nói:

- Không được, không được, ăn như vậy quá ít, cứ ăn ít như vậy thì khi nào cháu em mới lớn được đây?

Sau đó Hàn Bảo Khanh liền bảo nhà bếp nấu mấy món bồi bổ cho cô ăn, nhưng Nhan Tiểu Nhuyễn đã từ chối. Cơ mà làm sao từ chối được với Hàn Bảo Khanh cơ chứ!

Cuối cùng Nhan Tiểu Nhuyễn cũng biết bữa "sưa" nó đáng sợ như thế nào!

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.