Ngồi lại ở trong phòng của Hàn Diệc, cô mới thấy ở đây có rất nhiều thứ liên quan tới cô, ngay cả bức ảnh ở trên đầu giường cũng là tranh mà cô từng vẽ, lúc đó vì quá rảnh rỗi nên Nhan Tiểu Nhuyễn đã vẽ vời linh tinh, sau đó thì cũng ném bỏ... Nhưng ai mà có ngờ Hàn Diệc lại nhặt lên và đem về nhà, còn xem nó là bảo vật mà cất giấu nữa chứ...
Tên nam nhân này bình thường thấy cũng không có gì lãng mạn, nhưng tại sao lại có thể làm nhiều chuyện khiến người ta đi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác vậy chứ... Biết làm vậy cô ngại lắm không hả trời!
Đột nhiên đang ngồi cách nhau cả một gang tay mà Hàn Diệc lại nhích đến bên cạnh cô, không chỉ vậy mà còn cố ý đụng chạm vào ngón tay của cô, sau đó anh lại nắm lấy tay cô, nhỏ giọng gọi tên cô:
- Nhuyễn...
- Có... Có chuyện gì?
- Anh yêu em, Nhuyễn Nhuyễn!
Nhan Tiểu Nhuyễn ngạc nhiên nhìn anh, nhưng còn chưa đợi cô lên tiếng thì Hàn Diệc lại nói:
- Từ khi em mười lăm tuổi là anh đã thích em rồi, Nhuyễn... Anh thích em mười một năm rồi.
Lượng thông tin này làm cho cô thấy kinh hãi, Hàn Diệc thích cô tận mười một năm cơ á? Vốn dĩ Nhan Tiểu Nhuyễn còn tưởng rằng bản thân mình yêu đương phương anh bảy năm là quá dài rồi, ấy thế mà anh còn thích cô tận mười một năm... Nhưng tại sao anh lại không nói gì hết vậy?
Nhan Tiểu Nhuyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-sieu-dinh-nguoi/3445351/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.