Chương trước
Chương sau
Sau khi Nhan Tiểu Nhuyễn chạy trối chết về nhà thì lại biến thành bộ dạng thất thiểu mà chán nản, vậy tính ra là... Là không tiền có bịt miệng, hơn nữa còn có thêm tiền để cưới Ảnh Đế Hàn Diệc nữa chứ... Tuy rằng lúc đó tâm trạng của cô có hơi bất ngờ, nhưng hơn hết là nghi ngờ nhân sinh, cô không nghĩ rằng sẽ có chuyện như vậy xảy ra với mình.

Lẽ nào cô sẽ biến thành Lọ Lem sao?

Đang thất tha thất thiểu đi vào nhà thì mẹ cô - Lâm Bích Hợp đã nhìn thấy cô, vốn dĩ bà ấy còn định đi đến mắng cô một trận, nhưng nhìn gương mặt chán đời của con gái thì bà ấy cũng thôi luôn.

Còn Nhan Tiểu Nhuyễn lại lướt qua mẹ mình như một vị thần, khi đó Nhan Vãn Nam cũng đã về đến nhà, anh ấy còn muốn xông đến mắng cô một trận, nhưng lại bị mẹ ngăn cản. Sau đó đột nhiên thì anh lại nhìn thấy gương mặt chán đời của em gái... Cứ như thế, Nhan Tiểu Nhuyễn không quan tâm ai cả mà chui vào trong phòng, còn chốt cửa lại nữa.

Cô hoàn toàn nhốt mình ở bên trong căn phòng đó đến nức Lâm Bích Hợp có chút lo lắng, buổi chiều đó Lâm Bích Hợp còn gõ cửa phòng cô, lo lắng nói:

- Nhuyễn Nhuyễn, con thất tình hả? Sao lại nhốt mình trong phòng mãi vậy, có chuyện gì thì nói với mẹ nữa nè.

Tuy nhiên Nhan Tiểu Nhuyễn vẫn không trả lời, cơ mà lại có một giọng oanh vàng của Nhan Vãn Nam văng vẳng bên tai cô, với nội dung rất là ngứa đòn.

- Không có đâu mẹ, nó không có thất tình đâu, nó trốn nợ chắc luôn.

Gương mặt của Nhan Tiểu Nhuyễn đang nằm trên giường cũng méo xệch, xin lỗi đi nha, cô đây là trốn tình chứ không có thất tình nhé!

Dù rằng sau đó Lâm Bích Hợp đã đánh Nhan Vãn Nam vài cái nhưng mà Nhan Tiểu Nhuyễn vẫn không chịu lú đầu ra, cứ như vậy mà cô chỉ nhốt mình trong phòng.

Mặc kệ mẹ gọi hay anh trai gọi, tới khi cô chuẩn bị đã có thể an tâm mà ngủ thiếp đi thì điện thoại lại vang lên những âm thanh tin nhắn đến. Lần này không phải là các số quen thuộc kia, mà toàn là số lạ.

Không chỉ thế, ở mỗi tin nhắn còn đính kèm theo tên người gửi nữa. Tổng cộng cô nhận được bốn tin nhắn của bốn người.

Cha của anh - Hàn Quân Phát: [Nhuyễn Nguyễn, con ghét bỏ thằng đó vậy hả? Cha hiểu sự ghét bỏ của con, nhưng con làm ơn rước cái của nợ đó giúp cha được không? Chứ nó lải nhải cha mệt quá rồi!]



Mẹ của anh - Diệp Tú Vi: [Nhuyễn à, mẹ chưa đưa đủ tiền cho con sao? Hay mẹ đưa thêm nha? Chỉ cần con đến đây hốt thằng ôn thần đó đi là được, mẹ thật sự mệt rồi, nó cứ lèm bà lèm bèm từ nãy đến giờ... Mẹ sắp phát điên rồi đây!]

Em trai của anh, kiêm luôn ông chủ của cô - Hàn Bân: [Chị dâu tại thượng, cứu em đi!]

Em gái của anh, bạn thân của cô - Hàn Bảo Khanh: [Chị dâu, em lạy chị, chị hốt ông anh già đó hộ em đi, ổng lải nhải với cả nhà suốt đây, em mệt lắm rồi... Lỗ tai em muốn nổ tung luôn rồi đây nè!]

Tự nhiên, chỉ sau một đêm... Cô trở thành trung tâm được cả nhà Ảnh Đế truy theo?

Ủa gì vậy... Tự nhiên cô có cảm giác... Hàn gia cũng đã mệt với anh lắm rồi nên mới muốn đẩy cái quả boom nổ chậm đó vào tay cô nè... Ảnh Đế được người người ngưỡng mộ ở trong nhà lại không có chút giá trị nào vậy nhỉ? Lạ thật đó...

Tuy nhiên, mọi chuyện đâu dừng lại ở đó, khi cô còn chưa biết nên xử lý thế nào với đống tin nhắn của người nhà họ Hàn thì Hàn Diệc đã tìm đến cửa. Với mức độ thân thiết của anh với gia đình cô thì mẹ cô cũng mời anh vào để dùng cơm.

Nhưng Hàn Diệc lại trực tiếp quỳ gối trước cửa nhà làm cho Lâm Bích Hợp và Nhan Vãn Nam cũng giật mình một phen, vì để bảo vệ hình tượng của anh nên Nhan Vãn Nam đành phải mời anh vào nhà, có chuyện gì muốn nói cũng phải từ từ chứ.

Cuối cùng khi vào nhà thì Hàn Diệc còn khoa trương hơn, trực tiếp quỳ lạy Lâm Bích Hợp, còn luôn miệng nói:

- Con xin lỗi...

Hành động của anh đã làm cho Lâm Bích Hợp hoảng hốt hết lần này đến lần khác, cuối cùng bà ấy cũng phải đỡ anh đứng dậy rồi cười bất lực nói:

- Tiểu Diệc à, có chuyện gì thì mình nói đàng hoàng, tự nhiên lại quỳ lạy cô vậy chứ?

- Là con có lỗi... Con muốn tạ tội với cô... À không, với mẹ ạ.

Lâm Bích Hợp ngơ ngác, Nhan Vãn Nam càng ngơ ngác hơn... Ủa gì vậy? Mẹ của anh ấy từ khi nào mà nhận thêm một thằng con trai mà anh ấy không biết thế. Nhưng khi Nhan Vãn Nam nhìn mẹ ngơ ngác đến cứng miệng thì cũng biết đây không phải chuyện mẹ biết rồi...



Đến đây, Nhan Vãn Nam lại nói:

- Nói gì vậy? Cậu gọi ai là mẹ chứ?

Hàn Diệc lúc này cũng đưa tay về phía của Lâm Bích Hợp, sau đó nói:

- Đây... Mẹ vợ ạ.

- GÌ CHỨ?

Nhan Vãn Nam và Lâm Bích Hợp đồng loạt hét lên một cách thất thanh, với cái âm lượng đó cũng làm cho Nhan Tiểu Nhuyễn ở trong phòng phải phi ra để hỏi tình hình. Cô lật đật chạy xuống nhà, còn chưa nhìn thấy Hàn Diệc đang ngồi ở ghế đối diện mà chỉ nhìn mẹ và anh trai, hớt ha hớt hải nói:

- Mẹ, anh hai, có chuyện gì vậy?

- Nhuyễn...

Một giọng nói vừa quen thuộc vừa ấm áp làm cho Nhan Tiểu Nhuyễn lạnh sống lưng, thôi chết cô rồi... Cô phải chạy thôi!

Nhưng Nhan Tiểu Nhuyễn còn chưa kịp chạy đã bị Hàn Diệc kéo lại rồi ôm chặt vào lòng, ở trước mặt gia đình cô, hiên ngang hôn cô một cái, nói:

- Nhuyễn à, em đừng có chạy nữa, nếu không thì anh sẽ làm ma bám theo em cả đời.

Lạy thần, tha cho cô đi mà!!!

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.