Ngày bà xuất viện, mẹ tôi nấu một bàn đầy món ăn.
Kêu tôi gọi Phó Hoài tới.
Công ty của anh ấy gần đây có một bộ phim mới sắp ra mắt nên chắc anh ấy rất bận rộn.
Tôi muốn từ chối.
Mẹ tôi giận dữ nói: “Yêu cầu con gọi điện thoại khó quá! Mẹ sẽ tự làm.”
Nói xong, mẹ gọi điện video cho Phó Hoài trên WeChat trước mặt tôi.
Vừa biết mình được mời đến ăn cơm ,Phó Hoài liền vui vẻ đồng ý.
Buổi tối, cả nhà ngồi thành vòng tròn.
Ăn được nửa bữa, mẹ tôi lấy trong túi ra một tấm thẻ, đặt lên bàn và nói: "Tiểu Phó, cảm ơn con đã giúp dì lấy lại số tiền này."
“Đều là công lao của cảnh sát nhân dân.” Phó Hoài vẫn bình tĩnh.
Tôi ngửi thấy mùi gì đó tanh tanh.
"20 vạn tệ này vốn là ta dùng làm của hồi môn cho Tô Tô, bây giờ con đã lấy lại được tiền, dì sẽ đưa tiền cho con cất giữ, thẻ được mở dưới tên Tô Tô, mật khẩu là của sinh nhật nó."
“Mẹ ơi!” Tôi tức giận, sao một người mẹ lại có thể để của hồi môn của con gái mình cho người ngoài giữ được?
"Dì ơi, dì hãy yên tâm, số tiền này cháu sẽ quản lý cẩn thận, đảm bảo tiêu từng đồng cho Tô Tô." Phó Hoài lấy tấm thẻ bỏ vào túi.
Mặt tôi xanh mét.
Ăn xong, bố mẹ bảo tôi đưa Phó Hoài xuống lầu.
Khi đến trước xe, tôi đưa tay ra.
"Trả lại tiền đây."
“Không,đây là mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-phu-nhi-dai-cua-toi/3469637/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.