Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương sau
Tôi tiễn anh ta xuống tầng dưới, "Cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay." Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi, nhét số tiền trong tay vào túi rồi nói: “Tôi có thể ôm em được không?” "..." “Tôi tưởng chúng ta là bạn bè.” Anh có chút thất vọng. “Bạn bè cũng không được ôm nhau sao.”Anh ta không thể đoán trước được! "Người anh em, ôm cái đi, hiểu không?" "C.h.ế.t tiệc!" Những ngày chờ đợi kết quả xét nghiệm luôn dằn vạt. Trong thời gian này, Phó Hoài đã đến bệnh viện rất nhiều lần. Mỗi lần tôi đến, bà nội đều nói với tôi rằng Tiểu Phó là người rất tốt, bảo tôi hãy nắm chắc anh ta. Tôi tự nghĩ, bà không thấy được khía cạnh độc đoán của anh ta. Hơn nữa, anh ta bây giờ đang làm rất tốt nên không muốn lừa tôi. Tôi không ngu ngốc đến thế.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương sau