Diệp Nhược Lâm như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng, nhanh chóng cúi đầu tìm điện thoại di động.
“Diệp Nhược Lâm, em bình tĩnh chút đi! Đừng có mắc mưu của bọn họ!”
Diệp Tri Thư lên tiếng cảnh cáo, duỗi tay ngăn cản, nhưng Diệp Nhược Lâm đã kết nối được cuộc gọi.
Cô ta nhanh chóng khom người xuống, nắm chặt di động, giọng nói cũng đang run rẩy: “Mẹ ơi, ba, ông ấy… ông ấy có ở đó không? Có phải đang đi làm ở bệnh viện không?”
Có lẽ quá hoảng loạn, cô ta nhấn nhầm nút loa ngoài, âm thanh trong điện thoại phát thẳng ra ngoài: “Lâm Lâm, sáng nay ba con đã bị cảnh sát mang đi rồi! Ông ấy…”
Một giọng nữ nghẹn ngào nức nở truyền ra từ loa điện thoại, nhưng đối phương còn chưa dứt lời, đã nghe “tít” một tiếng, cuộc gọi đột nhiên kết thúc.
“Mẹ? Mẹ ơi?”
Diệp Nhược Lâm gọi vài tiếng, mới phản ứng lại, gọi qua đó một lần nữa, nhưng toàn nghe thấy tiếng chuông báo máy bận.
Lại gọi vài lần, vẫn là tiếng chuông máy bận như cũ.
Cho đến khi Diệp Tri Thư cướp di động của cô ta đi.
Giang Yến Từ bận tối mặt mà vẫn thong dong quan sát màn kịch này, giọng nói đều đều: “Tôi không lừa các người có đúng không? Chuyện Viện trưởng Tiết thật sự bị cảnh sát bắt đi ấy.”
Diệp Nhược Lâm như thể mất đi chỗ dựa đáng tin cậy, đứng tại chỗ, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt.
Chú ba Diệp, Diệp Tri Thư, Diệp Tri Chi, Giang Yến Từ…
Cô ta bị kẹp giữa những người này, một thân một mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-pha-san-cua-toi/996574/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.