Hai người cuối cùng cũng không có làm thật, nhưng mà...
Trên đường về nhà, Châu Sâm cứ tủm tỉm cười, Ông Như Mạn nhìn thấy thế lại đỏ mặt, đợi đến lúc dừng xe, anh muốn quay sang hôn cô một cái, cô liền bực mình đẩy ra.
"Chị Như Mạn sao lại không cho em hôn?" Anh giả bộ như đang ấm ức, nhưng ánh mắt lại lóe lên ý cười.
Ông Như Mạn không thèm để ý, đẩy anh tránh sang một bên.
Châu Sâm vẫn vươn người qua ôm lấy cô, cũng không cố chấp hôn cô nữa, chỉ khẽ thì thầm vào tai: "Chị Như Mạn ngọt ngào, không muốn thử chút sao?"
Ông Như Mạn bị anh đùa giỡn đến mức cả người như nhũn ra, ngược lại Châu Sâm càng lúc càng khấp khởi mừng thầm, bởi vì nhìn thấy cô vì mình mà vui vẻ, vì mình mà xấu hổ, những điều này cho thấy khoảng cách giữa anh với cô đã càng lúc càng thêm gần. Ông Như Mạn còn đang xấu hổ, Châu Sâm liền từ phía sau ôm lấy cô: "Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, em đừng giận nữa nha." Nói xong lại ôm chặt lấy cô giống như làm nũng.
Thang máy không có người, nhưng lúc nào chẳng có camera.
Cô khẽ đánh Châu Sâm một cái, anh mới đáng thương rút tay lại.
Một lúc sau lại thấp giọng cười một mình.
Cửa thang máy mở ra, Ông Như Mạn lại ôm túi xách đập lên người Châu Sâm một cái nữa: "Còn cười nữa hả, có tin em không cho anh vào nhà nữa không?"
"Anh tin, anh tin, anh sai rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nho/2077710/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.