Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mắt Châu Sâm nhìn Ông Như Mạn lấp la lấp lánh giống như muốn nở hoa, ngọt đến chết người.
Cũng may đến công ty cậu còn biết điều tiết chế lại, cố gắng tránh tiếp xúc với cô, bởi vì chỉ cần nhìn thấy cô, cậu liền không ngăn lại được sóng tình trong mắt mình.
Khóe miệng lúc nào cũng giương lên, người mù cũng nhìn ra được dáng vẻ này của người đang yêu đương. Văn phòng có mấy người trêu chọc, Châu Sâm chỉ cười cười, cũng không phủ nhận.
Mấy chị em trong văn phòng nghe ngóng thấy vậy, liền lân la hóng hớt, hỏi đối tượng của cậu là ai, cậu chỉ trả lời: "Cô ấy rất dịu dàng, rất tốt." Nguyên đám nghe xong ai nấy đều cảm thấy tuyệt vọng, vậy là cuối cùng chỉ có thể đứng từ xa nhìn đóa hoa đã có chủ này mà thôi, có điều vẫn còn tò mò xem nhân vật đó là ai, nhưng cạy mồm thế nào cậu cũng không hé răng một chữ.
Đúng lúc này Ông Như Mạn từ trong văn phòng đi ra, nhìn thấy cô, hội chị em bát quái lúc này mới giải tán. Cô có chút buồn cười, có điều cũng không tỏ thái độ gì cả. Vừa đi đến cửa thì điện thoại kêu. Nhận một cuộc điện thoại này xong, sắc mặt Ông Như Mạn lạnh xuống quá nửa.
Có điều đây là nơi làm việc, cô chỉ thấp giọng nói với đầu dây bên kia một câu, sau đó bước nhanh trở lại văn phòng. Châu Sâm ngồi gần đó cũng nhìn thấy, phản ứng đầu tiên liền đoán ngay là người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nho/2077703/chuong-41-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.