"Sao lại hỏi cái này?"
"Em cảm thấy đêm đó chị rất khác."
"Là sao cơ?"
Thế nhưng Châu Sâm không định nói tiếp, ngồi xuống bên cạnh.
"Làm sao thế hả, tối hôm đó tôi làm sao cơ?" Ông Như Mạn nắm lấy cổ tay cậu lắc lắc, Châu Sâm quay sang nhìn, ánh mắt có phần ngại ngùng lại có phần trêu chọc.
"Không nói cho chị."
Ông Như Mạn năn nỉ một hồi không có tác dụng, liền giận dỗi vứt tay cậu sang một bên, Châu Sâm đứng dậy sắp xếp quần áo của mình, Ông Như Mạn bỏ đi tắm.
Tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm truyền ra, lọt vào tai Châu Sâm, phảng phất như thấy cô đứng ngay trước mắt mình, dịu dàng mỹ lệ.
Châu Sâm hít một hơi thật sâu, đem quần áo của mình sắp xếp xong xuôi, sau đó ngồi trên ghế cầm quyển sách lên đọc. Thế nhưng đọc một hồi, đống chữ trong sách cứ như nhảy múa trước mặt, một câu hoàn chỉnh cậu cũng chẳng đọc được vào đầu. Ngồi một lúc, cậu quyết định không coi nữa, đứng dậy đi lấy quần áo ngủ của mình.
Một chiếc áo Tshirt và quần short rộng.
Cậu cúi đầu nhìn chỗ nào đó đang phồng lên, lặng lẽ thở dài.
Mấy phút sau, Ông Như Mạn tắm xong đi ra, cậu cố gắng để bản thân mình không nhìn đến cô nữa, Ông Như Mạn cũng có chút xấu hổ nhìn, thoáng chốc mặt hai người đều đỏ lên.
"Em đi tắm." Cậu cầm quần áo, chạy vội đi.
Nhanh như một cơn gió, đến mức Ông Như Mạn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nho/2077697/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.