Cô gái kia vừa ăn vừa giơ máy ảnh nói chuyện, có chút bất tiện, nhưng tốc độ ăn uống vẫn rất nhanh.
Rõ ràng là miệng cũng không lớn, vậy mà ăn một miếng hết cả nửa chén cơm, Ông Như Mạn bái phục vô cùng. Đợi lúc ăn xong, Ông Như Mạn liền nhìn xuống bụng cô gái đó, ồ, thế mà chẳng to lên là bao.
Chẳng lẽ trong bụng hãy còn giấu cái túi nào à?
Thật là không thể tin nổi.
Trước giờ Ông Như Mạn luôn hoài nghi về việc liệu một người có thật sự ăn được rất nhiều thứ như trên mạng vẫn nói hay không, bây giờ nghi ngờ đã được giải đáp.
Thế mà có thể thật.
Nhìn cô gái nhỏ bé chỉ như một con mèo ăn nửa chén cơm là no, ấy thế mà không ngờ lại là "chân nhân bất lộ tướng".
Mấy người xung quanh thi nhau vỗ tay tán thưởng, cô bé cũng quay sang, đỏ mặt mỉm cười.
Rất dễ thương.
Tính cách cũng không tồi, Ông Như Mạn lại càng cảm thấy thích thú, sau đó liền tranh thủ trước lúc cô bé đứng dậy, cô đã ra thanh toán tiền xong xuôi.
Lúc cô bé đi ra, phát hiện hóa đơn của mình đã được thanh toán thì rất lấy làm lạ, hỏi ông chủ xong, liền được chỉ về hướng của Ông Như Mạn bên này.
"Chị ơi, sao chị lại thanh toán giúp em ạ? Em ăn bao nhiêu vậy chắc sẽ hết nhiều tiền lắm, chị trả hết bao nhiêu để em gửi lại cho chị ạ."
Giọng nói cũng rất ngọt ngào.
"Không cần, vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nho/2077688/chuong-32-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.