Trong đó không phải chỉ có Đồng Mộc Ca và Lạc Thiển? Người thứ 3 là ai?
Không phải bản thân sao?
Phương Ninh sợ tới mức không dám động, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn, gắt gao che miệng lại.
Giọng của Lưu Thâm tiếp tục truyền đến bên tai cô: “Còn lại ta mặc kệ, mấy người đem người đi, bảo đảm ba người đều sạch sẽ”.
“Cái gì? Còn muốn chụp ảnh? Con mẹ mày, tối như vậy sao chụp ảnh!”
“Được, tôi bây giờ đi chụp”. Lưu Thâm tắt điện thoại đi vào trong.
Phương Ninh trong bụi cỏ run run lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho bạn của Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca, nhìn thấy xung quanh không có ai nên lén lút chạy ra ngoài.
Lưu Thâm đi vào, gọi người lại, nói: “Đi, cởi quần áo họ ra, cơi hết”. Sau đó xoay người nói người đàn ông khác: “Mày đi gọi Phương Ninh vào đây”.
Đồng Mộc Ca nghe cần cởi quần áo lập tức gọi lớn.
Lạc Thiển chau mày: “Này, anh không phải không biết tôi là người nhà họ Lục? Anh không phải cần tiền sao? Đến tìm nhà họ Lục!”.
Người khác cô không dám khẳng định, nhưng mà ông Lục chắc chắn sẽ cứu cô.
Lưu Thâm nhìn cô, chế nhạo nói: “Tôi đang cần tiền, nhưng mà, tối nay tôi đi rồi, không rãnh lượn quanh cô”. Giơ tay biểu thị họ lên.
Lạc Thiển lại nói lớn: “Anh có thù với cô ta, không có thù với tôi? Tôi có thể cho anh tiền gấp đôi”.
Nếu là trước đây, Lưu Thâm có thể sẽ bị cám dỗ, nhưng bây giờ, hắn ta chỉ muốn khiến Đồng Mộc Ca sống không bằng chết, hắn ta không muốn tiếp túc lắm lời với Lạc Thiển, gọi người làm.
Đồng Mộc Ca sợ hãi vặn vẹo thân thể, mặc kệ đau đớn, lăn lộn trên mặt đất hét lớn: “Đừng tới đây! Lưu Thâm, hôm nay nếu như ngươi dám cởi quần áo của ta, ta nhất định giết ngươi, nhất định sẽ!”
Lạc Thiển không dám nói, loại người này căn bản không quan tâm cô nói gì, một mặt thì muốn tiền, mặt khác cũng muốn trả thù Đồng Mộc Ca, vì vậy hắn ta bán rồi tối nay bỏ trốn.
Một số người đi tới để đỡ Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca đứng dậy, bởi vì họ bị trói bằng dây thừng, họ đã xé quần áo của họ thành nhiều mảnh.
Thấy Đồng Mộc Ca ồn ào, Lưu Thâm đã gọi người bịt miệng cô ta lại và nói: “Nếu cô ta còn ồn ào đánh cô ta đi”.
Có người đàn ông tát Đồng Mộc Ca hai cái tát, Đồng Mộc Ca lúc này không dám nói gì, chỉ có thể im lặng khóc.
Lưu Thâm nhìn Lạc Thiển không khóc không ồn ào, bình tĩnh như vậy, không do dự nhìn cô mấy lần.
Ngay sau đó, Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca đã bị họ lột trần, tay chân của những người đàn ông đó không sạch sẽ, vì vậy họ nhân cơ hội đụng chạm.
Lưu Thâm nhìn không nói gì, ngầm đồng ý với hành vì của họ, có người đàn ông trực tiếp cởi đồ lót.
Lưu Thâm tiến lên và đá người đàn ông và nói một cách ghê tởm, “Cút đi”.
Người đàn ông vén quần và bước sang một bên.
Lưu Thâm gọi những người khác thắp đèn, hắn ta chụp ảnh mấy người và gửi cho họ, ngay khi hắn ta giơ tay lên, có người chạy lại nói với Lưu Thâm: “Không ổn rồi, anh Thâm, Phương Ninh đã chạy mất rồi!”
“Con mẹ nó!” Lưu Thâm vừa nghe Phương Ninh chạy rồi là biết xảy ra chuyện, con tiện nhân này con mẹ nó!
Lưu Thâm lập tức gọi người thu dọn đồ chuẩn bị chạy, lập tức gọi người nhanh chóng gọi người đi, vẫn chưa mở miệng lập tức mắng.
“Con mẹ mày chúng tôi vừa đến đã gặp cảnh sát, tiểu tử, đợi đó!”
Bên kia cúp điện thoại, Lưu Thâm biết có chuyện không ổn, lập tức gọi người, trước khi đi còn không quên sai người phóng hỏa nhà xưởng.
Khi tiếng còi báo động bên ngoài vang lên, Quý Sanh đã đến trước, ngọn lửa trong nhà máy đã bùng cháy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]