Khi được cứu ra, cô đã hấp hối, cơ thể gần như bầm tím, hai chân bị gãy, nằm trên giường bệnh cả năm trời không thể tự chăm sóc bản thân.
Lúc đó cô hoàn toàn hiểu rõ, cô trước đến này không phải người nhà họ Lục, một giờ cũng không phải, nhà họ Lục cảm thấy nợ cô, để Lục Tư Hằng lấy cô.
Cho dù cô và Lục Tư Hằng quan hệ vợ chồng nhiều năm, cô giống như góa phụ, không có một ngày sống vui vẻ.
Sauk hi ông Lục mất cuộc sống của cô càng tồi tệ hơn, cả nhà họ ức hiếp cô, cô cũng cảm thấy có thể trở thành người nhà họ là may mắn, nhưng chưa hề cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Bị Lục Tuyết Kỳ hảm hại, không ai tin cô, cuối cùng bị cuổi ra khỏi nhà, bệnh tình hết phương cứu chữa, cô chỉ có thể chờ chết.
Mấy tháng vui vẻ nhất kiếp trước của cô, là những ngày tháng cùng sống với Quý Sanh.
Nhưng không thể trở lại, cô cũng quá thảm, lại bị bắt cóc!
Sau khi Lưu Thâm trả lời điện thoại hắn ta đi về phía họ, hắn ta đi đến chổ Đồng Mộc Ca quỳ xuống, giơ tay bóp cằm cô ta để buộc cô phải nhìn hắn ta, nói: “Chậc chậc chậc chậc, tiện nhân rẻ tiền, tôi đã nói rồi theo là tốt, bây giờ tốt rồi, cô không có cơ hội nữa rồi”.
“Aaaaaa….” Đồng Mộc Ca cả mặt căm hận, nghe không rõ nói gì
Lưu Thâm dứt khoát xé băng dính trên miệng để cô ta nói.
“Tôi nhổ ông lớn Lưu Thâm! Mày nếu dám động vào tao, tao nhất định để mày sống không bằng chết”. Đồng Mộc Ca bắt đầu mắng, hận không thể xông lên giáng cho hắn ta hai cú.
Lưu Thâm vỗ vỗ mặt cô ta nói: “Xí, đại tiểu thư Đồng, cô bây giờ cần xem tình hình gì, dám gọi cho ở chổ ta?”
Đồng Mộc Ca không quan tâm cái này, điên cuồng mắng: “Mày quên rồi sao, mày ở trước mặt Quý Sanh giống như chó vậy? Mày cho rằng mày cái gì chủ,,,,”
“Bốp….” Đồng Mộc Ca chưa mắng xong, Lưu Thâm tát cho cô một cái, khuôn mặt trắng nõn của Đồng Mộc Ca trong chớp mắt đỏ lên, trên miệng có chút máu.
Một cái tát này khiến Lạc Thiến ở bên cạnh choáng váng, cô chỉ có thể cầu mong chị Đồng đừng nói những lời chọc giận hắn ta nữa, nếu không cô ta không thể đảm bảo kẻ điên trước mặt có đánh chết cô ta hay không?
Đồng Mộc Ca cũng không dám tin nhìn hắn, trong mắt vẻ kiêu ngạo lập tức dập tắt, nước mắt rơi xuống, đời này không ai dám đánh cô ta, trước đến nay không có!
Chỉ cần có Quý Sanh, không có ai dám ức hiếp cô, đồ khốn Quý Sanh vì sao vẫn chưa đến?
Lạc Thiển đứng dayjam nhìn Phương Ninh vẫy tay, biểu thị muốn cô ta qua đó.
Phương Ninh lập tức qua đó, Lưu Thâm nói người đàn ông bên cạnh: “Lột dây nịt ra”
Người đàn ông do dự hỏi, Lưu Thâm trực tiếp nói: “Nhanh lên”. Người đàn ông này lập tức lột dây nịt ra.
Lưu Thâm cầm dây nịt đưa cho Phương Ninh nói: “Bảo bối, em không phải ghét cô ta sao? Hôm nay anh để em đánh nó”.
Phương Ninh mặc dù trong lòng rất ghét Đồng Mộc Ca, nhưng cái tốt mà cô ta có đều là Đồng Mộc Ca cho, cô ta run run cầm dây nịt, nhìn Đồng Mộc Ca đang nhìn cô ta.
Đồng Mộc Ca không thể tưởng tượng nhìn cô ta, nói: “Phương Ninh….” Cô ta không nhờ xem Phương Ninh là bạn tốt, không ngờ cô ta lại ghét mình như vậy, “Vì sao? Chúng ta không phải……..là bạn tốt sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]