Chương trước
Chương sau
Editor: Cafe26

Cánh cửa phòng gỗ nhỏ bị đạp mở banh ra, bên trong đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đẫm máu, anh ta lăn bò trên đất còn chưa đi được xa, Quý Sanh liền xuất hiện!

Ngay lúc Lạc Thiển mở miệng gọi Quý Sanh thì nhìn thấy anh ta tay cầm con dao đâm vào chân người đàn ông kia kêu lên đau đớn, khiến cho cả lũ chim trong cánh đồng ngô giật mình.

Quý Sanh không thương tiếc nắm một nắm đất nhét thẳng vào miệng người đàn ông ngăn anh ta hét lên lần nữa, nâng con dao lên chuẩn bị cho ông ta nhát cuối cùng.

Lạc Thiển bị dọa cho hồn bay phách tán, hét toáng cả lên một tiếng: “Quý Sanh!”

Quý Sanh nghe tiếng, đột ngột quay người nhìn cô, Anh nửa mặt đều là máu, ánh mắt u ám, qua đáng sợ, dường như trong chớp mắt có thể kéo cô vào địa ngục.

Nhưng lúc anh nhìn thấy Lạc Thiển nhìn anh đi tới, không thể không choáng váng, dường như cảnh tượng như vậy anh đã từng nhìn thấy ở đâu, không biết có phải là do nguyên nhân thời gian quá lâu, dẫn đến ký ức của anh mơ hồ, nhìn không rõ.

Ngày đó giống như bây giờ, gió rất lơn, không biết từ đâu thổi đến, nó làm rối tóc của Lạc Thiển, khiến nó nhảy múa trong gió.

Người dưới của Quý Sanh tận dụng mọi thứ để chạy, kết quả lại thu hút sự chú ý của Quý Sanh, đã không quan tâm nhiều như vậy nữa rồi.

“Không cần!” Lạc Thiển hầu như dùng toàn lực để chạy về phía anh, cô cứng rắn như vậy bắt chặt con dao cửa Quý Sanh rơi xuống.

Ngay lập tức, dao của Quý Sanh cắm vào bàn tay của Lạc Thiển, máu tươi chảy ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.



Lạc Thiển dùng tay còn lại nắm chặt, nước mắt trong chớp mắt rơi xuống, buồn nói: “Quý Sanh, anh sao vậy? Anh ngồi tù anh có biết không? Tôi sau này phải làm sao?”

Quý Sanh dường như tỉnh táo lại, ý thức phân tán tập hợp ngay lập tức, ý thức Lạc Thiển bị bản thân mình làm cho bị thương, tim đập rất nhanh, lập tức xé quần áo bản thân băng cho cô.

Lạc Thiên nhìn thấy vẻ đau khổ và lúng túng trong mắt anh, không kịp chăm sóc vết thương của bản thân, lại nhào qua ôm chặt cô, dùng bàn tay không bị thương vỗ vai anh nói:

“Quý Sanh, anh bình tĩnh chút, không được như vậy, không sao rồi, không sao rồi”.

Quý Sanh dưới sự an ủi của Lạc Thiển trong sự sợ hãi mới từ từ bình tĩnh, ý thức được sự điên cuồng của bản thân vừa rồi cũng không nén nổi nghĩ lại mà sợ lạnh sống lưng, lúc này yếu đuối dựa vào bả vai của Lạc Thiển.

Người đàn ông dưới đất phản ứng lại bò bò kéo chân bị thương chạy.

Sau đó, Quý Sanh ôm Lạc Thiển đi bệnh viện, bác sỹ bị dọa giật mình, Lạc Thiển giải thích là khi nấu cơm không cẩn thận bị thương.

Bác sỹ nhìn khuôn mắt tái nhợt, hoảng hốt lo sợ Quý Sanh với khuôn mặt tái nhợt lặng lẽ thì thầm vào tai của Lạc Thiển nói: “Cô gái, cô bị uy hiếp nháy mắt”.

Lạc Thiển một mặt không có chút máu bị bác sỹ trêu chọc, nhìn Quý Sanh, phát hiện anh hiện nay giống như là tội phạm giết người.

Sau đó cô lắc đầu nói: “Không có gì bác sỹ, thật sự là tôi không cẩn thận bị thương”.

Bác sỹ quan sát cẩn thận cô một lần, xem ra thật sự không giống nói dối, băng bó cho cô dặn dò làm sao để không để lại sẹo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.