Chương trước
Chương sau
Editor: Cafe26

Ông Lục nghe được, quả nhiên sắc mặt tối ầm lại, trước khi tới đây ông đã biết một ít chuyện, hiện tại chính tai nghe được Lạc Thiển nói ông đương nhiên không thể để cho cô chịu thêm uất ức mà nói: “Quản gia, qua hai ngày nữa đưa Lục Tuyết Kỳ đến chỗ cậu của con bé”. Hơn nữa trong lòng ông ấy như gương sáng, nếu như không phải bọn họ luôn làm khó Lạc Thiển, Lạc Thiển tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy.

“Ông nội!” Lục Tư Nghị muốn cầu cứu giúp Lục Tuyết Kỳ, nhưng Lục lão gia nói thẳng: “Lục Tư Nghị con cũng đi cùng luôn! ”

Bọn họ còn muốn nói cái gì đó, Lục Tư Hằng liền ánh mắt ý bảo bọn họ không cần nói, tất cả mọi người đều có ý nghĩ đến nhà cậu là có ý gì, chỉ cần nhà họ Lục có đứa nhỏ nào không nghe lời là đều sẽ được đưa đến nhà cậu quản giáo.

Bạn thân của ông Lục này chính là ông nội của Lạc Thiển, bọn họ vốn là chiến hữu, huống chi ông nội của Lạc Thiển từng vì cứu ông mà thiếu chút nữa mất mạng, phần ân tình này ông cả đời cũng không thể quên.

Hơn nữa lúc trước ông là một đại thiếu gia bước vào quân ngũ, đúng mà nói là chỗ nào cũng không quen, cũng may ông nội Lạc Thiển đối với ông chiếu cố, mới khiến ông bớt chịu đi rất nhiều khổ sở.

Hiện giờ nhà họ chỉ còn lại mỗi đứa nhỏ Lạc Thiển này, ông nói cái gì thì nói cũng phải chăm nom tốt.

“Tôi đã nói rồi, từ nay về sau, Lạc Thiển chính là cháu gái ruột của tôi, các người cũng phải đối xử với nó như người thân, nếu có vấn đề thì tới tìm tôi nói”. Ông Lục nói xong liền dẫn Lạc Thiển đi ăn cơm.

Sau khi ăn cơm tối xong, ông Lục bảo Lạc Thiển cùng tản bộ cùng ông, giữa đường ông Lục nhận điện thoại rồi nói có việc liền đi trước, trước khi đi không quên dặn dò cô có việc liền gọi điện thoại cho ông, rồi suy nghĩ lại chuyện chuyển trường một chút.

Lạc Thiển nhất nhất đồng ý, nhìn theo bóng ông rời đi, nhưng lúc trở về phòng lại gặp Lục Tư Hằng ánh mắt u oán ở cửa. Cô muốn lướt qua anh ta trực tiếp rời đi, nhưng không ngờ khi cô lướt qua, Lục Tư Hằng lại mở miệng chất vấn cô:



“Chuyện hôm nay có phải là cô cố ý làm ra không?”

Lạc Thiển cũng dừng bước, nhìn về phía bên mặt anh ta hỏi vặn lại: “Chẳng lẽ bọn họ không phải cố ý sao? ”

Trong lời nói của Lục Tư Hằng đều có ý trách cứ: “Bọn họ còn nhỏ, cô lại không có ý tốt gì”.

Lạc Thiển nghe đến đó không khỏi cười lạnh một tiếng nói: “Được, tôi không có ý tốt, anh đi theo tôi. “Nói xong Lạc Thiển liền đi vào bên trong”.

Lục Tư Hằng sửng sốt một chút, nhưng vẫn đuổi theo, một mạch cùng cô thẳng đến phòng cô, sợ cô làm gì, cảnh giác hỏi: “Cô muốn làm gì vậy?”

Lạc Thiển thản nhiên liếc nhìn cô một cái, đi lên trước lật tung chăn mình lên, lại vén cái ga trải giường lên, dưới ga giường đập thẳng vào mắt Lục Tư Hằng.

Anh cũng không thể tin những gì trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Thiển nói: “Đây là, là do hội Tuyết Kỳ làm? ”

“Đây chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi, ngươi bây giờ còn cảm thấy người không có ý tốt là tôi sao?” Lạc Thiển hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị gọi người đến chứng kiến một chút.

Lục Tư Hằng khó có thể tin được khi ở lại đây một mình, anh tuyệt đối không nghĩ tới em gái ngây thơ đáng yêu của mình lại là như vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.