Edit: Mày là bố tao
Beta: Tao là bố mày
Bạn không chút do dự ấn mở chương này, hoàn toàn không coi lời cảnh báo của tác giả ra gì.
Bạn nóng lòng thì thầm "Tác giả chơi đồ" rồi bạn bắt đầu trò chơi.
Trò chơi được bắt đầu.
Trước mắt chợt lóe, bạn lập tức tiến vào trò chơi.
Mở mắt ra, bạn thấy trần nhà trắng xóa, muốn nhìn thêm nhưng lại phát hiện ra bản thân không cử động được, bạn định nói chuyện, kết quả lại phát ra tiếng khóc "oe oe".
Bạn phát hiện bạn đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh.
Nhưng bạn nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Bạn dần lớn lên, chẳng bao lâu sau, bạn 10 tuổi.
Bạn được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, mẹ là bà chủ gia đình, bố là cảnh sát hình sự.
Mái tóc vàng của bạn khác với mọi người, màu mắt cũng xanh như biển cả, bạn từng đoán rằng bản thân là con nuôi của bố mẹ, nhưng khi bạn hỏi, bố bạn lại lấy ra bản kết quả xét nghiệm ADN.
Cái này chắc thuộc trường hợp đột biến gien, bạn cho rằng đây là hào quang nhân vật chính của bạn.
Bạn lớn lên trong gia đình như vậy, bạn cũng rất yêu bố mẹ bạn.
Đôi khi bạn cảm thấy đây là thực tế chứ không phải trong trò chơi.
Bạn mau chóng 18 tuổi, đỗ nguyện vọng ngành Y khoa.
Lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển thì bạn rất vui, hôm đó bạn về nhà và nói rằng muốn tách ra sống riêng.
Bạn nói cho bố mẹ bạn rằng bạn muốn độc lập, muốn trở thành một người đàn ông thực thụ, hơn nữa bạn cũng đã trưởng thành.
Bố mẹ đồng ý với bạn dù không nỡ xa bạn.
Phòng bạn thuê là do bạn tìm được trên mạng, tuy rằng bình thường bạn quen biết rộng, nhưng bản thân bạn lại là người yên tĩnh.
Mà chỗ này lại rất hợp ý bạn.
Bạn nhanh chóng liên hệ với chủ nhà để thuê phòng.
Vào ngày bạn chuyển nhà, bạn gặp được hàng xóm, cô đứng ở hành lang, dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp.
Tim bạn bỗng đập thình thịch.
Bạn che giấu vẻ mất tự nhiên rồi ngẩng đầu cười nhẹ với cô, nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của cô, bạn thầm hạ quyết tâm, buổi tối nhất định phải qua chào hỏi cô.
Sau khi thu dọn xong, bạn qua phòng sát vách, thời điểm nhìn thấy cô gái kia, bạn căng thẳng không biết nên làm gì.
Xin chào, tớ là người mới chuyển đến, mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn.
Tớ tên Việt Thần, còn cậu.
Bạn bình tĩnh lại, cười nói.
"Diêu Lộ."
Giọng cô nghe hơi ngọt, thật bùi tai, bạn nghĩ thầm.
Thường xuyên qua lại như vậy, các bạn dần quen biết nhau.
Khi biết được cả hai là bạn cùng trường thì bạn vô cùng kinh ngạc, cũng rất vui sướng.
Các bạn chia sẻ với nhau mọi điều, trước mỗi kì thi các bạn cùng nhau ôn tập.
Chỉ số thông minh của cô rất cao, hơn nữa trí nhớ cũng rất tốt, lớn lên lại xinh đẹp, quả thực vô cùng hoàn hào, chỉ là tính cách có chút quái gở, không thích nói chuyện.
Bạn thích cô, từ cái hôm chuyển nhà, bạn đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng bạn cũng không vội vã thổ lộ, bạn là một người vô cùng lí trí, bạn cho rằng dù bạn thích cô thật, nhưng thích hợp hay không lại là chuyện khác.
Các bạn sớm chiều bên nhau, tốt nghiệp xong, bạn tỏ tình với cô.
Năm đó, bạn 24 tuổi.
Cô đồng ý qua lại với bạn, bạn nói với cô về gia đình bạn, không lâu sau mang cô về nhà.
Bạn cố ý giới thiệu cô với bố mẹ, thực ra cô đã chiếm vị trí vợ chưa cưới trong lòng bạn.
Hôm đó cô sống chung vui vẻ với bố mẹ bạn, cuối cùng bạn cũng buông xuống gánh nặng trong lòng.
Nhưng bạn đã xem nhẹ vẻ mất tự nhiên trên mặt cô.
Sau khi rời khỏi nhà bạn, cô đột nhiên hỏi bạn.
"Anh nói anh chỉ yêu em thôi mà, sao anh còn yêu bố mẹ anh?"
Cô cười như không cười, nhưng mắt hạnh nhân lại nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống bạn.
Bạn cảm thấy lạnh gáy, cái lạnh đó dần lan tới toàn thân.
Lộ Lộ, em khác với bố mẹ anh, đâu thể so sánh được?
Bạn trả lời, nhưng vẻ mặt kỳ quặc lại bị cô nhìn thấu.
Bạn đột nhiên cảm thấy, có lẽ bạn chưa từng hiểu cô.
Bạn chưa từng nghe cô nói qua về gia đình cô.
Bạn hoàn toàn không biết gì về cô cả.
Lâu dần, bạn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Khoảng thời gian đó, giữa hai người ngày càng có nhiều cuộc cãi vã hơn.
"Tại sao phải cười với nữ sinh kia? Anh thích cô ta à?"
"Anh nhìn người phụ nữ kia suốt 5 giây, sao, không phải nói yêu em sao? Có phải anh muốn có tình yêu mới không?"
"Chậc... Thật muốn chặt đứt tứ chi anh rồi nhốt vào lồng, đến lúc đó, trong mắt anh cũng chỉ có mình em thôi..."
Lời nói cô càng lúc càng khủng bố, còn mang theo vẻ cố chấp, là một bác sĩ, bạn biết rằng cô mắc phải bệnh tâm lí.
Mấy điều đó vẫn chưa là gì, bạn phát hiện cô thậm chí còn lắp camera mini trong cả phòng ở lẫn chỗ thực tập của bạn.
Mỗi ngày cô không làm gì chỉ để giám sát bạn.
Chỉ cần bạn nhìn người khác quá 3 giây, cô đều sẽ làm quá lên rồi cãi cọ với bạn.
Bạn cảm thấy vô cùng suy sụp, quyết định chủ động nói lời chia tay để cho nhau khoảng lặng.
Nhưng bạn vẫn còn yêu cô.
Bạn không có cho bố mẹ bạn biết chuyện chia tay, tuy rằng bệnh tâm lí của cô có thể coi là rất nghiêm trọng, nhưng bạn không muốn bỏ rơi cô như vậy.
Sau khi chia tay, mỗi khi tan tầm thì bạn gần như ngâm mình ở thư viện để tìm phương pháp trị liệu cho cô thông qua vài quyển sách tâm lí học, kể cả khi thực tập, bạn cũng sẽ đàm luận với những y bác sĩ khác.
Cũng trong khoảng thời gian này, cô gọi cho bạn rất nhiều cuộc điện thoại nhưng bạn đều không bắt máy.
Cuối cùng, bạn quyết định khuyên cô đi gặp bác sĩ tâm lý.
Nhưng bạn chưa kịp bày tỏ tình cảm cũng như dự định của bản thân cho cô biết thì vào một ngày kia, sau khi đi làm về, bạn bị cô chuốc thuốc mê rồi ngã xuống đất.
Tỉnh lại lần nữa, bạn phát hiện mình bị trói ở trên ghế, bị dán băng dính lên miệng. truyện ngôn tình
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cô, bạn có nhiều điều muốn nói nhưng cô lại không cho bạn cơ hội.
Cô dùng cưa điện cắt cụt chi của bố mẹ bạn ngay trước mặt bạn, sau đó móc tim bạn ra.
Bạn đau đến nỗi muốn ngất đi.
Bạn đã chết, nằm trên sàn nhà lạnh băng, máu nhuộm đỏ cả căn phòng.
Bạn nhìn bóng dáng lẻ loi của cô, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận!!
Hối hận điều gì?
Bạn cũng không biết, linh hồn thoát ra khỏi thân thể bạn, bạn lơ lửng trên không trung, nhìn cô xoay người rời đi, trong tay nắm lấy trái tim tươi đỏ còn đập.
Sau khi cô đi.
Bạn thấy thi thể và vết máu trên tường dần biến mất, cuối cùng không gian trở nên trống rỗng, bạn ngây người.
Sao thi thể mình lại biến mất?
Bạn bỗng hiểu ra!!
— Là trò chơi.
— Tất cả, đều chỉ là trò chơi...
— Bởi vì quá chân thật nên bạn đã cho rằng đây là cuộc sống thực sự của bạn.
Bạn nhìn xung quanh, nhớ tới dáng vẻ cô đơn của cô, không biết có phải bản thân coi như đã chinh phục thất bại hay không.
Cho nên, cô chính là người bệnh chiếm hữu mà mình muốn chinh phục kia sao?
Bạn tự trách bản thân, rõ ràng tới để cứu vớt cô, cuối cùng lại khiến cô ngày càng lùn sâu vào vũng bùn.
Bạn ngẩng đầu, thấy trên không trung xuất hiện dòng chữ.
【Người chơi thất bại trong lần chinh phục đầu tiên, có muốn sử dụng xu hồi sinh để sống lại không?】
Phía dưới có hai lựa chọn, bạn không chút do dự chọn đồng ý.
Vì thế bạn trùng sinh.
Bạn trở lại cái ngày mà bạn chuyển nhà, nhưng năng lượng vô hình nào đó đã thúc đẩy sự thay đổi.
Hôm đó cô chủ động tới giúp bạn dọn hành lý, gương mặt xinh đẹp luôn nở nụ cười quyến rũ.
Cô hơi khác so với trước đây, nhưng cụ thể ở điểm nào thì bạn lại không thể nói rõ được.
Đến tối, bạn qua nhà cô theo kế hoạch, cô tiếp đón bạn một cách nhiệt tình, cũng mời bạn uống một ly nước trái cây.
Uống xong, bạn về phòng mình ở cách vách, không biết có phải do chuyển nhà quá vất vả không mà bạn lại thấy hơi mệt.
Bạn là một người phải vệ sinh sạch sẽ trước khi đi ngủ, vậy nên dù mắt díp lại vì buồn ngủ thì bạn vẫn đi vào nhà vệ sinh, lúc cầm bàn chải đánh răng, bạn đột nhiên nghe thấy tiếng nước và tiếng hát khẽ.
Bạn rất quen thuộc với thanh âm kia, đó là giọng của cô.
Bạn nghĩ thầm, phòng này cách âm kém vậy sao?
Trong vô thức nhìn qua vách tường chung, nhưng không ngờ lại phát hiện ra một cái lỗ nhỏ trên đó.
Vừa đủ để một con mắt nhìn trộm mọi thứ ở bên kia.
Không biết có phải do trí tò mò nổi lên không, bạn lại đi qua đó, dí sát mặt vào cái lỗ nhỏ kia.
Bạn thấy cô đang tắm rửa, làn da trắng nõn và mái tóc đen dài suôn mặt dưới làn nước như nụ hoa đang nở rộ, đẹp không bút nào tả xiết.
Cô quay người lại, bước đến gần bạn, bạn có thể nhìn cô rõ hơn.
Nhưng giây tiếp theo, một cây que sắt lại chọc qua bên này từ lỗ nhỏ kia.
Hành động quá đột ngột nên bạn không kịp tránh, que sắt kia đâm vào mắt phải bạn khiến bạn kêu lên vì đau đớn.
Bạn vô thức muốn chạy trốn, có điều cơ thể của bạn lại ngày càng mềm nhũn, không thể dùng sức.
... Ly nước trái cây kia có vấn đề, bạn bỗng hiểu ra, nhưng tất cả đều đã muộn.
Cuối cùng bạn mất ý thức, ngã xuống sàn.
Ngay lúc bạn ngất xỉu, linh hồn bạn liền rời khỏi cơ thể, chơi vơi trên không.
Bạn thấy cô mở cửa nhà bạn rồi lập tức đi vào nhà vệ sinh, cô khoác áo choàng tắm màu trắng, mái tóc đen còn nhỏ nước.
Cô dùng dao nhỏ để đào tim bạn rồi nhét vào gấu bông, sau đó nhìn bạn một hồi lâu, lại mổ sọ não bạn.
Thời gian bỗng dừng gian, bạn thấy một hàng chữ xuất hiện trên không trung.
【Người chơi tử vong lần thứ hai, vui lòng sử dụng xu hồi sinh để sống lại.】
【Cảnh báo, chỉ còn lại một lần sống lại, mong người chơi sử dụng một cách cẩn thận.】
Dưới dòng chữ có hai lựa chọn, bạn do dự.
Bạn không biết vấn đề ở đâu, tại sao cốt truyện lại có sự thay đổi lớn như vậy.
Tại sao cô lại giết bạn?
Nếu lần đầu tiên cô giết bạn bởi vì bạn chia tay cô thì lần này có thể nói là tử vong không rõ nguyên do.
Là do không có đủ thiện cảm, lại nhìn lén cô tắm rửa nên bị giết sao?
Bạn chợt hơi mất hứng, bạn muốn về nhà, bạn cảm thấy mình đã tốn quá nhiều thời gian cho trò chơi này.
Chinh phục người bệnh chiếm hữu quá khó.
Bạn định chọn từ bỏ thì bỗng xuất hiện dòng chữ khiến bạn sợ hãi.
【Người chơi có chắc chắn muốn từ bỏ cơ hội sống lại không? Hệ thống phát hiện người chơi chưa chinh phục được bệnh nhân chiếm hữu, nếu bây giờ chọn từ bỏ, người chơi sẽ phải ở lại vĩnh viễn trong trò chơi, không thể trở lại thế giới thực.】
... Ở lại vĩnh viễn, trong trò chơi sao?
Cmn, cái quỷ gì vậy, đây chẳng phải chỉ là một trò chơi sao? Không đúng, đây chẳng phải chỉ là một quyển tiểu thuyết sao?
Bạn rối rắm một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn sống lại.
Lần này bạn quyết định giải quyết dứt điểm, trực tiếp sống lại đến nơi đầu tiên đã khiến cô chịu thương tổn.
Giúp cô tránh khỏi mọi tổn thương, ngăn cô mắc bệnh chiếm hữu, bạn sẽ bảo vệ cô, cũng sẽ lấy được sự tin tưởng của cô, cứu rỗi cô.
Nghĩ vậy, trước mắt bạn lóe lên, bạn đã bị hệ thống đưa đến cổng của một căn biệt thự, trong tay còn cầm một khẩu súng.
Nhìn khẩu súng trong tay, lại nhìn thân thể đã bị thu nhỏ của mình, bạn hiểu rằng bản thân đã thật sự tới nơi đầu tiên đã khiến cô chịu thương tổn.
Mà lúc này đây, bạn phải bảo vệ cô thật tốt.
Bạn ấn chuông, chờ người tới mở cổng.
Cô mở cổng, bạn trông thấy cô khi còn nhỏ, cô mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ.
Bạn tránh người cô và bước vào biệt thự, nhìn người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất và người đàn ông ngồi trước bàn ăn, đại khái bạn cũng đoán được, không chút do dự giương súng lên.
Bạn giết cha mẹ cô, sau đó xoay người, nói với cô một cách trịnh trọng.
"Bây giờ, tớ tới bảo vệ cậu."
"Vậy nên, từ giờ trở đi hãy hoàn toàn tin tưởng tớ nhé."
Bạn thấp thỏm nhìn cô, khuôn mặt xinh xắn của cô vô cảm.
Sao lại thế? Từ bé cô đã khó đoán vậy rồi sao?
Nếu là một đứa trẻ bình thường thấy bố mẹ bị giết, còn bị một người kỳ quái nói những lời kỳ quái với mình, hẳn sẽ sợ phát khóc nhỉ?
... Người có bệnh chiếm hữu quả nhiên không giống với người thường...
... Chẳng lẽ, bạn lại đến chậm rồi?
Đương lúc bạn đang nghĩ xem có phải lại sai thời điểm không, đột nhiên cô gật đầu.
Thấy cô gật đầu, cuối cùng bạn cũng có thể thả lỏng.
Nhưng giây tiếp theo, bạn thấy cô nở nụ cười xinh đẹp quen thuộc, nhấn mạnh từng chữ một.
"— Bạn tuyệt đối không được rời bỏ tôi, nếu không, tôi chắc chắn phải tự mình giết bạn."
Khi cô nói xong những lời này, thời gian như bị ấn nút dừng, trước mặt bạn xuất hiện một dòng chữ.
【Chúc mừng người chơi đã chinh phục thành công bệnh nhân chiếm hữu! Đang trở lại thế giới ban đầu, người chơi vui lòng kiên nhẫn chờ đợi...】
Thế này... Là thế nào?
Bạn mở to mắt nhìn nó, có chút khó tin.
... Chinh phục thành công rồi? Bạn còn định bảo vệ cô cả đời, không ngờ mới chỉ vậy mà đã thành công rồi?
... Hạnh phúc có phải đến hơi quá nhanh không?
... Hóa ra chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Trong lòng bạn không ngừng chửi rủa trò chơi này, cùng lúc đó, tầm mắt bạn bắt đầu trắng xóa, tất cả dần biến mất không một dấu vết.
Mở mắt ra lần nữa, bạn đã trở về hiện thực.
Giật mình tỉnh lại, bạn phát hiện mình đang ngồi ở trên giường, tay vẫn duy trì tư thế cầm di động.
Nhìn thời gian, vậy mà vẫn đang dừng ở 12 giờ.
Nhớ đến trải nghiệm vô lý của bản thân, bạn cảm thấy kỳ lạ, trong lòng không khỏi hơi sợ.
Nhìn điện thoại, bạn thấy giao diện đang hiện quyển tiểu thuyết kia, chỉ là chuyển từ nội dung sang mục lục.
Bạn cũng không dám kéo xuống xem tiếp nên trực tiếp thoát ra.
Sau khi thoát khỏi cuốn tiểu thuyết, bạn thật sự không muốn quay lại nữa, nghĩ mà sợ, bạn suýt nữa bị mắc kẹt ở trong đó cả đời.
Không cần suy xét thực hư, bạn chỉ không muốn mạo hiểm.
Để an tâm, bạn trực tiếp gỡ app Tấn Giang.
Nghe xong vài bản nhạc nhẹ nhàng, bạn mới cảm thấy nhịp tim dần ổn định lại.