Edit: Mày là bố tao
Beta: Tao là bố mày
Một ngày nào đó, bạn mở mắt, như thường lệ trước tiên mở di động.
Nhìn thời gian, đồng hồ hiển thị đúng 12 giờ đêm.
Bạn cảm thấy nhàm chán, lại không hề buồn ngủ, vì thế mở app tiểu thuyết Tấn Giang.
Mở kho tiểu thuyết, phát hiện không có gì mới, vì thế bạn vào thanh tìm kiếm trên Tấn Giang, chọn tìm tiểu thuyết đã kết thúc, định kiếm một quyển để giết thời gian trong hằng hà sa số tiểu thuyết, bạn lướt lại lướt, sau đó phát hiện một quyển tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》mới được hoàn thành.
Tên tiểu thuyết làm bạn cảm thấy như tìm được điều mới lạ, vừa lúc bạn cũng có hứng thú với loại bệnh chiếm hữu này, vì thế bạn nhấn vào.
Mơ hồ nhìn tóm tắt, phát hiện quyển tiểu thuyết này vô danh không người hỏi thăm, ôm ý nghĩ thiên sứ nhỏ ấm áp giúp đỡ người gặp khó khăn, bạn ấn mở tiểu thuyết.
Mới vừa nhìn chương một, bạn liền phát hiện tác giả này dùng ngôi thứ hai viết tiểu thuyết.
Vcl! Cái quái gì vậy! Tiểu thuyết còn có thể dùng ngôi thứ hai?
Bạn nghĩ thầm mẹ nó thiểu năng trí tuệ, lập tức muốn ấn nút home, nhưng ánh mắt lại đột nhiên ngó đến một dòng chữ in đậm được đánh gạch ngang trong văn bản.
【Người chơi vui lòng niệm thần chú "Tác giả chơi đồ" để tiến vào trò chơi!!】
Nội tâm bạn không ngừng chửi rủa, định lập tức thoát không xem loại tiểu thuyết rác rưởi này, nhưng ngoài miệng bạn nói không cần, thân thể lại rất thành thật, vì thế trong lòng thì thầm bốn chữ "Tác giả chơi đồ", trước mắt bạn đột nhiên hiện một hàng chữ.
【Trò chơi đang được tải... Người chơi vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.】
Dòng chữ lơ lửng xuất hiện trên không trung, khi ấy bạn ngẩn người, đem điện thoại đặt bên cạnh, duỗi tay sờ, phát hiện ngón tay xuyên qua dòng chữ đó.
Vcl! Đây là loại công nghệ cao gì vậy!
Bạn bắt đầu sợ hãi, nghi ngờ tác giả có phải thành viên tổ chức ** gì đó không, nếu bắt cóc rồi đem bạn cho người ngoài hành tinh thì làm sao bây giờ.
Chỉ là bạn còn chưa kịp nghĩ gì thêm, đột nhiên ngoài cửa sổ hiện lên một tia chớp, trước mắt trắng xóa, bạn liền hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm tỉnh lại, bạn phát hiện mình đang ở trong một biệt thự rất lớn, bên ngoài mưa rơi tí tách, một người phụ nữ mặc váy đỏ ôm mông đưa lưng về phía bạn xắt rau, còn bạn thì đang ngồi trên sàn nhà.
Bạn nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện xa xa có một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng đeo cà vạt ngồi đọc báo trước bàn ăn, tiếng xắt rau cùng tiếng lật báo vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, mâu thuẫn một cách khó tả.
Bạn vừa cúi đầu thì thấy không biết từ khi nào mà bàn tay bạn đã bị thu nhỏ, thật ra không chỉ mỗi bàn tay mà cả người bạn đều bị thu nhỏ.
Bạn kinh ngạc nhìn chiếc gương cách đó không xa, phát hiện bạn biến thành một cô bé mặc váy công chúa hồng nhạt.
Dựa theo dáng vẻ này, chắc bạn tầm khoảng bốn tuổi.
Bạn ngơ ngác nhìn lên, phát hiện trên không hiện lên vài dòng chữ màu đỏ.
【Nhắc nhở của trò chơi: người chơi sắm vai một người có bệnh chiếm hữu trong gia đình này, bắt đầu từ năm bốn tuổi, mỗi ngày trải nghiệm cuộc sống mang bệnh chiếm hữu.】
【Cách thức bắt đầu trò chơi: mời người chơi niệm bốn chữ "Tác giả chơi đồ" để bắt đầu trò chơi, lưu ý, trò chơi một khi đã bắt đầu thì sẽ không thể tạm dừng.】
Đọc xong hai dòng chữ này thì bạn cũng hiểu vì sao tiểu thuyết này tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》, chỉ kỳ lạ ở chỗ bạn thật sự tiến vào trong trò chơi.
Bạn thì thầm "Tác giả chơi đồ" rồi bắt đầu trò chơi.
Trò chơi được bắt đầu, dòng chữ lớn kia dần biến mất.
Bạn bò trên mặt đất, vô cùng tò mò với thế giới xa lạ này.
Đột nhiên, bạn nghe thấy một tiếng ** đau đớn, hướng mắt theo âm thanh, bạn phát hiện người phụ nữ đưa lưng về phía bạn xắt rau bị đứt ngón tay.
Bà ngồi xổm xuống, con dao rơi xuống đất, tuy rằng bà dùng tay trái ôm lấy miệng vết thương nhưng máu vẫn chảy không ngừng từ khe hở giữa các ngón tay.
Chắc bà là "mẹ" của bạn, bạn đứng lên chạy qua đó, phát hiện khuôn mặt xinh đẹp của bà nhăn nhó vì đau.
"Lộ Lộ, mẹ không sao". Những lời này như được bà rít qua kẽ răng.
Vẻ mặt của bà cùng với đốt ngón tay rơi trên mặt đất nói với bạn rằng bà chắc chắn không hề ổn như bà nói, bạn vô cùng lo lắng, nhưng bạn chỉ là một cô bé bốn tuổi, bạn cũng không làm được gì.
Vì thế bạn quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở đằng kia, âm thầm đoán rằng ông là bố bạn.
Mẹ bị thương, còn thương nặng như vậy, bố nhất định sẽ rất đau lòng.
Chỉ là bạn nghĩ sai rồi, bố bạn chỉ lạnh nhạt liếc mẹ con bạn một cái, lại như không có việc gì mà tiếp tục đọc báo.
Bạn kinh ngạc nhìn ông, không ngờ ông lại có phản ứng như vậy.
Bạn rất tức giận, cũng càng sợ hãi.
Máu chảy xuống đất ngày càng nhiều, mà bạn chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, bạn không thể làm gì, bạn chỉ có thể khóc.
Ánh mắt của mẹ bạn tràn ngập thất vọng cùng tuyệt vọng khi nhìn bố bạn, lại nhìn về phía bạn, tuy rằng bạn còn nhỏ, nhưng bạn vẫn nhạy bén nhận ra vẻ chán ghét chợt lóe kia.
Mẹ bạn đứng dậy, bỏ lại bạn mà chạy ra khỏi biệt thự.
Bạn muốn đuổi theo, nhưng bạn quá nhỏ, chạy được hai bước liền té ngã, bạn khóc lớn, nhưng chẳng có ai để ý tới bạn cả.
Tay bạn chộp lấy phần ngón tay bị đứt của mẹ bạn, bò tới chỗ bố bạn, bạn dùng tay nhỏ dính đầy máu bắt lấy quần tây cao cấp của ông.
Nhưng ông lại dùng một chân đá bạn đi, thân thể nhỏ nhắn của bạn bị bố bạn đá văng xa hai mét, đập vào ngăn tủ, cảm thấy căng tức ngực, bạn ho ra máu tươi.
"Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của mày chạm vào tao, đồ con hoang". Giọng ông lạnh như băng.
Mặt bạn tái nhợt nhìn ông, cảm thấy khó thở, ông buông tờ báo xuống, vẻ mặt chán ghét nhìn bạn, lại nhìn ống quần bị bạn làm dơ.
Đột nhiên, ông đứng lên, đi về hướng bếp, cầm lấy một con dao, lại đi về phía bạn.
Ông ngồi xổm xuống, đôi mắt hơi nheo lại, "Lộ Lộ, chạm vào thứ không nên chạm thì phải bị chặt hai tay, chẳng phải bố đã nói với mày rồi sao?"
Hai mắt của bạn mở to ra, sợ hãi nhìn ông, phát hiện ông nhếch mép, tay nâng dao lên.
—【Tình huống quá mức chân thật, hệ thống tự động bật hiệu ứng mosaic.】
Bạn bị bố bạn chặt đứt hai tay, máu tươi vung vãi khắp nơi, bạn nằm trên vũng máu, không còn sức để hét lên.
Váy công chúa hồng nhạt xinh đẹp của bạn bị dính đầy máu, giống như đóa hồng vừa chớm nở.
Đau đớn kịch liệt khiến toàn thân bạn run rẩy, nội tâm bạn trào lên nỗi sợ hãi.
Đôi mắt bạn lẳng lặng nhìn bố bạn, thấy ông lau con dao bằng chiếc khăn tay màu trắng được lấy từ túi áo.
Lau xong, ông lại cau mày nhìn máu trên mặt đất, như thể máu bạn nhiễm bẩn sàn nhà vậy.
Bạn nhìn ông dùng dụng cụ quét tay bạn vào thùng rác, dường như vô cùng chán ghét mà đeo bao tay xách cổ áo bạn lên.
Bạn rất nhỏ, mới 4 tuổi, lại vừa bị chặt tay, ông dễ dàng nhấc bạn đi như túm cổ một con mèo con.
Bạn thoi thóp bị ông đưa xuống tầng hầm nhà bạn, bị ông ném như rác rưởi xuống sàn.
Ông còn thèm nhìn bạn lấy một lần, khóa cửa tầng hầm, tiếng bước chân xa dần.
Trên sàn nhà lạnh băng dưới tầng hầm, bạn nằm sấp với một tư thế kì lạ, trên mặt bạn ẩm ướt, bóng tối khiến bạn không rõ đó là nước mắt hay là máu.
Bạn như một con búp bê rách rưới bị vứt bỏ.
Bọn chuột dưới tầng hầm ngửi thấy mùi máu tươi trên người bạn, vừa kết bè kéo cánh từ bốn phương tám hướng vừa kêu "chít chít" tới chỗ bạn.
Chúng vây quanh bạn, nhảy nhót trên người bạn, hàm răng sắc nhọn gặm cắn da thịt bạn.
Cơ thể bạn rất đau, bạn muốn hét lên thật to, bạn muốn đẩy chúng ra, nhưng xương cốt toàn thân rệu rã, bạn chỉ có thể chịu đựng.
Từ từ chịu đựng, chúng dần rỉa sạch bạn.