Chương trước
Chương sau
Edit: Phưn Phưn

Trong thời gian Cảnh Lỵ ăn cơm, thì Kinh Nhiên đã đi ra ngoài mua thịt gà.

Bà ngoại đi đến bàn ăn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống tán gẫu với Cảnh Lỵ: “Lỵ Lỵ, cảm ơn con đã không chê Nhiên Nhiên.”

Cảnh Lỵ hơi ngượng ngùng, cúi đầu trả lời: “Nhiên Nhiên rất tốt.”

“Ừ.” Bà ngoại cười cười, khen ngợi đứa cháu ngốc nhà mình với vẻ mặt tự hào: “Mặc dù bình thường Nhiên Nhiên khá ngây ngô, nhưng nó rất ưu tú. Con thấy thằng bé học hành tốt, còn là thủ khoa, vừa cần cù lại hiền lành.”

Cảnh Lỵ cong môi, gật đầu, nói: “Con biết.”

“Đợi lát nữa bà dạy dỗ Nhiên Nhiên giúp con, không để nó được nước như vậy nữa.”

“Vâng ạ.” Cảnh Lỵ gật đầu như gà con mổ thóc.

Chợ bán thức ăn cách tiệm bánh không xa, chưa đến 20 phút, Kinh Nhiên đã mua được một con gà ướp lạnh về, đi thẳng vào phòng bếp xử lý.

Cảnh Lỵ có chút không chịu nổi được việc Kinh Nhiên vào nhà nhưng không gọi cô, lúc trước bất luận là làm chuyện gì anh đều gọi “Lỵ Lỵ”, nhưng bây giờ đã không còn.

Cảnh Lỵ biết đại học bá cố chấp như thế, ý của anh là muốn hẹn hò không chia tay, sau đó chạy thẳng tiến trên con đường hôn nhân. Nhưng bọn họ hẹn hò chưa tới một tháng, mà đã quyết định sau này sẽ kết hôn, vậy có phải là rất qua loa không?

Cô chính là kiểu người làm việc chỉ hăng hái được ba phút, khi còn nhỏ thích vẽ tranh, ca hát, về sau lại chán ghét không thèm đụng vào. Đến cô cũng không biết được mình có thể thích Kinh Nhiên được bao lâu.

Có lẽ, cô thật sự không hợp với việc yêu đương, nên cô không dám hứa hẹn gì nhiều với người khác.

Cảnh Lỵ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Kinh Nhiên đang xử lý gà ướp lạnh, con dao lớn có lực chặt gà thành từng miếng. Trước khi ra khỏi nhà anh đã ngâm một ít dược liệu vào trong chén canh, anh cầm lấy chén, đổ sạch nước, giữ lại dược liệu. Cầm nồi hầm tới, đổ nước vào xong, liền đổ dược liệu và thịt gà vào, đưa nồi hầm đến chỗ bếp điện, ấn nút hẹn giờ.

Sau khi Kinh Nhiên làm xong, xoay người thấy Cảnh Lỵ đang đứng ở cửa, nói: “Khoảng hai tiếng nữa là xong.”

“Ừm.”

“Cảnh Lỵ ——”

“Sao?”

Cảnh Lỵ hơi mất mát, công ‘trúa’ nhỏ không gọi cô là “Lỵ Lỵ”, mà gọi tên đầy đủ của cô.

“Cậu có muốn đi ngủ một giấc trước không, khi nào đến giờ ăn cơm thì tôi gọi cậu.”

Cảnh Lỵ hỏi: “Là cậu nấu cơm sao?”

Kinh Nhiên gật đầu.

Cảnh Lỵ cũng gật đầu, trả lời: “Được.”

Công ‘trúa’ nhỏ muốn cô ở lại ăn cơm, điều đó có phải công ‘trúa’ nhỏ cũng muốn làm lành với cô?

“Có thể ngủ phòng của cậu được không?”

“Ừ.”

Cảnh Lỵ kéo váy của mình, hơi khó xử: “Tôi không có đồ ngủ, tôi sợ váy bị nhăn.”

“Vậy cậu ngồi ngủ đi.”

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ hít sâu một hơi, kiềm chế lại cảm xúc của mình: Cảnh Lỵ, mày đang muốn làm lành với người ta, đừng nổi giận.

“Cậu có thể cho tôi mượn một bộ để làm đồ ngủ không?”

“Tôi?”

Cảnh Lỵ gật đầu: “Được chứ?”

Kinh Nhiên đi đến phòng ngủ, mở tủ quần áo, tiện tay lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ đưa cho Cảnh Lỵ, nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Kinh Nhiên đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Cảnh Lỵ thay quần áo, quay người về phía gương ở bàn trang điểm có phong cách khá cổ xưa, nhìn cô gái trong gương mặc một áo ngủ kiểu nam dài rộng, giống như con gái đang lén mặc đồ của ba mình. Tay áo che khuất toàn bộ tay của cô, cô đặt hai tay lên mũi, ngửi mùi hương ở bên trên, là mùi của công ‘trúa’ nhỏ! Cô nhìn trong gương, thấy bản thân đang cười ngây ngô, thì thầm mắng một tiếng: “Ngu ngốc!”

Mặt trời xuống núi, ánh sáng trong phòng dần tối đi, đèn đường trên phố dần sáng lên chiếu vào trong phòng. Cảnh Lỵ ngủ rất say, đã lâu rồi cô chưa ngủ say được như vậy.

“Cốc cốc!” Cửa bị gõ.

“Lỵ Lỵ, ăn cơm thôi.” Bà ngoại ở bên ngoài gõ cửa, đánh thức Cảnh Lỵ.

“Vâng ạ!” Cảnh Lỵ trả lời, tay sờ lên chốt mở ở trên tường, bật đèn, thay lại quần áo của mình.

Cảnh Lỵ vừa mở cửa phòng, hương thơm các loại dược liệu tràn vào mũi. Có mùi canh gà nồng đậm, mùi nước sốt của món ăn, mùi thơm của cơm…

Mỗi lần đến nhà bà ngoại, cô đều ăn uống rất nhiều.

Bà ngoại đã ngồi ở trên ghế chuẩn bị ăn cơm, còn Kinh Nhiên thì đang bận lau dọn ở phòng bếp.

“Lỵ Lỵ, mau ngồi xuống ăn cơm đi con.” Bà ngoại gọi cô.

Cảnh Lỵ ngồi xuống, không động đũa.

Bà liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý định muốn chờ Kinh Nhiên về bàn của cô: “Ăn trước đi, đừng chờ Nhiên Nhiên.”

“Không sao đâu ạ, con cũng không đói lắm.” Cảnh Lỵ lắc đầu trả lời.

Mấy phút sau, Kinh Nhiên đi ra, ngồi xuống ghế. Lúc này Cảnh Lỵ mới bắt đầu cầm đũa lên, nói: “Nhiên Nhiên, ăn cơm đi.”

Kinh Nhiên gật đầu: “Ừ.”

Ngày chia tay ấy, Kinh Nhiên nói muốn hầm canh gà cho cô, nhưng cô lại không thể ăn được. May mắn là vẫn còn có cơ hội để ăn canh gà do công ‘trúa’ nhỏ Kinh Nhiên hầm, thật ra không khác với lần trước bà ngoại hầm cho lắm, đều cùng một thời gian cùng một cái nồi. Chỉ là, Cảnh Lỵ cảm thấy chén canh gà này ăn rất ngon, bởi vì đây là do chính tay Kinh Nhiên làm.

Bữa tối nay còn có món thịt ngỗng kho và tôm luộc, hai đĩa rau cải xanh xào.

Sau khi ăn cơm xong, thời gian vẫn còn sớm, vừa đúng bảy giờ. Cảnh Lỵ và bà ngoại ngồi ăn trái cây ở ghế dài trong phòng khách.

Cảnh Lỵ cũng không biết tiếp theo mình có dự định gì, là ngủ lại ở nhà bà ngoại, hay về trường. Nhưng ở đây không có quần áo để cô thay, ngày kế tiếp sau khi chia tay, Kinh Nhiên đã đem đồ về trường trả lại cho cô.

Cảnh Lỵ hơi rối rắm, cuối cùng quyết định vẫn nên trở về trường thì hơn. Cô cầm lấy túi, ngồi thẳng lưng rồi nói với bà ngoại đang ở bên cạnh: “Bà ơi, thời gian không còn sớm nữa, con về trường trước đây ạ.”

Bà ngoại giữ lại: “Đã trễ thế này rồi, còn về trường làm gì? Ở lại ngủ nhà bà đi.”

“Nhưng con không có mang quần áo để thay.”

Bà ngoại vô cùng khách khí nói: “Quần áo thôi mà, đi đến đường ở phía trước mua một bộ là được, kêu Nhiên Nhiên đưa con qua đó đi dạo luôn.” Bà ngoại hướng phòng bếp hô một tiếng: “Nhiên Nhiên, rửa chén xong chưa?”

“Xong rồi ạ!” Tiếng Kinh Nhiên đáp lại vọng ra từ phòng bếp, vài phút sau liền đi ra ngoài.

Bà ngoại dặn: “Nhiên Nhiên, Lỵ Lỵ không có mang quần áo tới đây, con đưa con bé tới đường phía trước đi dạo rồi mua quần áo luôn đi.”

Kinh Nhiên nhìn Cảnh Lỵ hỏi: “Cậu muốn ngủ lại?”

Cảnh Lỵ gật đầu, nghĩ lại dù sao nơi này cũng được xem là nhà của Kinh Nhiên, nên cô hỏi ý kiến của anh: “Được không?”

Kinh Nhiên trả lời lạnh nhạt: “Được, nếu như vậy thì tôi sẽ về nhà ngủ.” Kinh Nhiên nhường giường lại cho Cảnh Lỵ, nên anh không còn nơi nào để ngủ, chỉ có thể về nhà.

Cảnh Lỵ cho rằng mình quấy rầy đến Kinh Nhiên, thử hỏi: “Vậy… Bây giờ tôi về trường nhé?”

“Đừng về, cứ ngủ ở nhà bà đi, ngày mai bà lại nấu đồ ăn ngon cho con, chăm con béo mập mới thôi.”

Bà ngoại đẩy hai người trẻ tuổi đến huyền quan, nói: “Mau đi mua quần áo, đi sớm về sớm đấy.”

Phía trước đường Ân Ninh là một con đường khá nổi tiếng của thành phố G, cả con đường đều là những căn nhà lưu lại từ thời dân quốc. Dòng người trên phố đông đúc, rộn ràng.

Khoảng cách giữa Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên có hơi xa, cô muốn nắm tay Kinh Nhiên, nhưng cô là con gái da mặt lại mỏng. Kinh Nhiên khá cao, chân cũng dài; Cảnh Lỵ thì thấp, chân lại ngắn. Vốn dĩ khoảng cách giữa bọn họ chỉ là nửa bước, nhưng dần dần lại biến thành một bước, hai bước… Sau đó thì xa đến ba bốn mét. Người ngoài nhìn qua thấy bọn họ không khác gì hai người xa lạ hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau.

“Người đẹp, cái này tặng cho em!” Một anh đẹp trai cầm một cây chong chóng đưa cho Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ chưa từng gặp thủ đoạn rao hàng thế này, ngơ ngác nhận lấy cây chong chóng của anh đẹp trai. Anh ta bắt đầu quấn lấy đẩy mạnh tiêu thụ với Cảnh Lỵ: “Có muốn tới thẩm mỹ viện của chúng tôi xem thử chút không, hiện tại vừa ra mắt bộ sản phẩm mới…”

Lúc này Cảnh Lỵ mới phát hiện đối phương đang đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, vội vàng trả cây chong chóng cho anh ta. Anh đẹp trai không thuận theo không buông tha mà tiếp tục dây dưa: “Người đẹp, đừng vậy mà, em cầm lấy, nghe tôi nói…”

Cảnh Lỵ không biết đối phó với loại người dây dưa, miệng luôn nói: “Không cần, không cần…” Muốn rời khỏi hiện trường, nhưng anh đẹp trai đã chặn cô lại, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ.

Đột nhiên, một bàn tay to ấm áp đặt lên trên vai Cảnh Lỵ, giây tiếp theo, Cảnh Lỵ ngã vào một cái ôm ấm áp, từ trên người của người nọ truyền tới một mùi hương quen thuộc.

“Làm gì vậy?” Kinh Nhiên 1m85 cúi đầu nhìn chằm chằm hỏi anh đẹp trai 1m7.

Cảnh Lỵ xinh đẹp lại thời thượng, Kinh Nhiên vừa xấu vừa quê mùa. Vẻ mặt của anh đẹp trai như không thể tin nổi nhìn Cảnh Lỵ hỏi: “Hai người quen biết nhau?”

Cảnh Lỵ gật đầu.

Anh đẹp trai lập tức sụp đổ tại chỗ, đây là người đẹp và quái thú?

“Không có việc gì thì đừng làm phiền bạn của tôi.” Nói xong, Kinh Nhiên ôm Cảnh Lỵ rời đi.

Kinh Nhiên lại đây giải vây cho Cảnh Lỵ khiến cô rất vui vẻ, nhưng vừa rồi anh lại nói cô là “Bạn”. Xem ra, Kinh Nhiên cũng không thích cô đến thế, là do cô tự mình đa tình.

Cảnh Lỵ đi đến cửa hàng nội y của nữ mua một túi quần lót dùng một lần, còn có áo ngực và một bộ đồ ngủ.

Kinh Nhiên đứng bên ngoài cửa hàng chờ cho đến khi Cảnh Lỵ ra ngoài.

Cảnh Lỵ xách theo một túi giấy, nói: “Tôi mua xong rồi, bọn mình về nhà bà thôi.”

Kinh Nhiên đề nghị: “Bọn mình đi ăn vặt đi.”

Trên đường này bán rất nhiều thức ăn đặc sản rất ngon, Cảnh Lỵ gật đầu đồng ý: “Được!”

Kinh Nhiên dẫn Cảnh Lỵ đi vào một con hẻm không dễ phát hiện ra, bên trong có một quán ăn nhỏ, ở trước quán đặt mấy bộ bàn ghế. Cảnh Lỵ nhìn thực đơn của quán ăn, bánh cá hầm, lòng bò, còn có chân giò hầm gừng.

Kinh Nhiên nói với bà chủ: “Cho cháu hai bát chân giò hầm gừng!”

“Nhiên Nhiên, tôi không ăn chân giò đâu.”

“Phải ăn!” Kinh Nhiên nói một cách kiên quyết.

Cảnh Lỵ: “…”

Bệnh cố chấp tái phát?

Chân giò hầm gừng là món ăn đặc sản dành cho phụ nữ ở cữ, bởi vì vị của nó ngon, nên bây giờ có rất nhiều người đều làm chân giò hầm gừng để bán.

Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ tìm một bàn ghế trống ngồi xuống, bà chủ đưa tới hai bát lớn chân giò hầm gừng. Trong bát có hai miếng chân giò lớn, một quả trứng gà luộc và vài miếng gừng. Cảnh Lỵ dùng thìa, múc nước canh đen nhánh, nếm một ngụm, chua chua ngọt ngọt, có vị cay của gừng, vô cùng ngon miệng. Nhưng chân giò hơi mỡ, cả một miếng da heo dày, bên trong còn có lớp mỡ dày. Cảm giác dầu mỡ khiến Cảnh Lỵ ăn không vô.

“Ăn.” Kinh Nhiên nhìn cô nói.

“Ừm.” Cảnh Lỵ múc một miếng chân giò, cắn một miếng da heo, mềm mại giống như đang ăn thạch trái cây, không có cảm giác béo mỡ. Dường như ăn rất ngon, cô lại cắn một miếng, không có cảm giác ghê tởm cũng không hề dầu mỡ.

Sao có thể ngon đến vậy?

Kinh Nhiên thấy cô ăn chân giò vui vẻ như thế thì hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ừm.” Cảnh Lỵ ngậm thịt, gật đầu khóe miệng cong lên.

“Thích thì ăn nhiều một chút.” Kinh Nhiên đẩy bát chân giò hầm gừng mà chính anh vẫn chưa hề động vào đến trước mặt Cảnh Lỵ, nói: “Ăn chân giò nhiều một chút, có thể phòng ngừa nếp nhăn.”

Lúc xế chiều, Kinh Nhiên thấy tay của Cảnh Lỵ gầy đến nỗi giống như một bộ xương khô, màu da cũng không sáng sủa, cho nên mới đưa cô tới đây ăn chân giò để bồi bổ dinh dưỡng.

Hai người phụ nữ trung niên ở bàn bên cạnh đứng lên, chuẩn bị đi tính tiền thì trông thấy Kinh Nhiên, nói: “Ối, Nhiên Nhiên, tới đây ăn chân giò à?”

“Vâng ạ. Dì Mai, dì Cúc, buổi tối vui vẻ!” Kinh Nhiên lễ phép chào hai người.

Hai người phụ nữ trung niên lại nhìn sang Cảnh Lỵ, vóc dáng nhỏ nhắn, thoạt nhìn giống như học sinh cao trung mười mấy tuổi. Kinh Nhiên luôn là một đứa bé ngoan, hai bà đương nhiên không nghĩ tới việc Kinh Nhiên sẽ yêu đương, cho rằng Cảnh Lỵ chỉ là đứa trẻ thân thích của nhà Kinh Nhiên. Dì Mai hỏi: “Nhiên Nhiên, đi ăn với em gái đấy à?”

“Cậu ấy không phải em gái.” Kinh Nhiên dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu ấy là bạn gái của con, tên Lỵ Lỵ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.