Edit: Phưn Phưn
Trong thời gian Cảnh Lỵ ăn cơm, thì Kinh Nhiên đã đi ra ngoài mua thịt gà.
Bà ngoại đi đến bàn ăn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống tán gẫu với Cảnh Lỵ: “Lỵ Lỵ, cảm ơn con đã không chê Nhiên Nhiên.”
Cảnh Lỵ hơi ngượng ngùng, cúi đầu trả lời: “Nhiên Nhiên rất tốt.”
“Ừ.” Bà ngoại cười cười, khen ngợi đứa cháu ngốc nhà mình với vẻ mặt tự hào: “Mặc dù bình thường Nhiên Nhiên khá ngây ngô, nhưng nó rất ưu tú. Con thấy thằng bé học hành tốt, còn là thủ khoa, vừa cần cù lại hiền lành.”
Cảnh Lỵ cong môi, gật đầu, nói: “Con biết.”
“Đợi lát nữa bà dạy dỗ Nhiên Nhiên giúp con, không để nó được nước như vậy nữa.”
“Vâng ạ.” Cảnh Lỵ gật đầu như gà con mổ thóc.
Chợ bán thức ăn cách tiệm bánh không xa, chưa đến 20 phút, Kinh Nhiên đã mua được một con gà ướp lạnh về, đi thẳng vào phòng bếp xử lý.
Cảnh Lỵ có chút không chịu nổi được việc Kinh Nhiên vào nhà nhưng không gọi cô, lúc trước bất luận là làm chuyện gì anh đều gọi “Lỵ Lỵ”, nhưng bây giờ đã không còn.
Cảnh Lỵ biết đại học bá cố chấp như thế, ý của anh là muốn hẹn hò không chia tay, sau đó chạy thẳng tiến trên con đường hôn nhân. Nhưng bọn họ hẹn hò chưa tới một tháng, mà đã quyết định sau này sẽ kết hôn, vậy có phải là rất qua loa không?
Cô chính là kiểu người làm việc chỉ hăng hái được ba phút, khi còn nhỏ thích vẽ tranh, ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ngay-ngo-cua-toi/3291427/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.