Edit: Phưn Phưn
Kinh Nhiên trở lại nhà bà ngoại, trong phòng tràn ngập mùi hương của canh gà. Đó là lúc buổi chiều anh ra khỏi nhà, dùng nồi hầm hẹn giờ. Tuần trước, Cảnh Lỵ ăn cơm xong, bà ngoại hầm canh gà cho bọn họ, hình như Cảnh Lỵ rất thích ăn nó, còn ăn tận hai chén. Bình thường Cảnh Lỵ ăn rất ít, gặp được thứ yêu thích mới có thể ăn nhiều hơn một chút.
Cái nồi canh gà này đã bị lãng phí.
Kinh Nhiên đổ canh gà vào bồn nước, rửa sạch nồi hầm, không ăn cơm mà trực tiếp về phòng, định đi ngủ. Anh mở đèn lên, buổi sáng ngủ dậy hơi vội nên không gấp chăn đã đi ra ngoài. Bây giờ chăn trên giường của anh đã được gấp chỉnh tề, còn có một bồ đồ ngủ của Cảnh Lỵ đặt ở bên trên.
Kinh Nhiên nằm ở trên giường, ôm bộ đồ ngủ của Cảnh Lỵ vào trong ngực. Anh cho rằng làm như vậy sẽ có cảm giác như đang ôm Cảnh Lỵ, nhưng mà, cảm giác trống rỗng vẫn tràn ngập xung quanh.
Cả một đêm Kinh Nhiên đều cảm thấy bởi vì do mình nói sai, cho nên Cảnh Lỵ mới tức giận.
Hơn nữa, anh không biết dỗ con gái, cho nên cô muốn chia tay.
“Lỵ Lỵ…”
Kinh Nhiên lẩm bẩm một tiếng, anh cảm thấy tim mình không được thoải mái cho lắm, giống như đang bị một cái gì đó nắm lấy, có lẽ là anh đã bị bệnh, nhưng anh lại không muốn đi bệnh viện.
Chủ nhật, bà ngoại trở lại từ suối nước nóng ở vùng ngoại thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ngay-ngo-cua-toi/3291424/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.