Cảnh Lỵ lặng lẽ thở dài một hơi, đành thử nói đạo lí với anh: “Hiện tại đã đến giờ cơm trưa, tôi muốn ăn cơm, không ăn bánh. Ăn bánh thì tôi không thể ăn cơm.”
Kinh Nhiên nhìn đồng hồ treo tường ở trong tiệm, đúng là đã đến giờ ăn cơm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy buổi chiều tôi làm cho cậu.”
Cảnh Lỵ hỏi: “Không phải buổi chiều đóng cửa không buôn bán sao?”
Kinh Nhiên đáp: “Tôi có chìa khóa.”
Ừ, cậu là cháu ngoại của bà chủ, cậu làm chủ.
“Bọn mình ăn cái gì? Cơm niêu sao?” Cảnh Lỵ nhìn quán cơm niêu Hoa Ký ở đối diện, nhớ tới ngày hôm qua Kinh Nhiên muốn ăn cơm niêu ở quán đối diện.
“Hôm nay tôi nấu cơm.”
“Ờ.”
Nhân viên trong tiệm cũng đã quét dọn vệ sinh xong, lục tục chấm công xong rồi ra về. Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ là người cuối cùng rời khỏi tiệm bánh, Kinh Nhiên khóa cửa tiệm bánh lại.
Cảnh Lỵ nhớ tới một việc, hỏi: “Khi nào bà ngoại về?”
Kinh Nhiên ngồi xổm khóa kĩ cửa cuốn, đứng lên trả lời: “Buổi sáng bà có về dọn một ít hành lý, nói muốn đi suối nước nóng với bạn cũ, ngày mai mới về.”
Cảnh Lỵ không thể không nghi ngờ, bà ngoại đang tạo không gian riêng tư cho bọn họ.
Ngày hôm qua Kinh Nhiên bị trật chân, đi rất chậm, cà nhắc cà nhắc bước lên cầu thang.
Cảnh Lỵ đi theo phía sau anh, hỏi: “Nhiên Nhiên, chân vẫn chưa khỏi sao?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Cảnh Lỵ nhìn bước chân mất tự nhiên của anh, nói: “Ăn cơm xong, tôi bôi rượu thuốc cho cậu.”
Kinh Nhiên trả lời lại rất nhanh: “Được.”
Sau khi lên đến lầu hai, Kinh Nhiên thay dép đi đến phòng bếp nấu cơm. Cảnh Lỵ không biết nấu, cũng không có chuyện gì để làm, liền đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh nấu cơm.
Kinh Nhiên mở tủ lạnh, bên trong có rất nhiều đồ ăn tươi sống, có thức ăn có thịt còn có trái cây, dù sao cũng đủ cho hai người họ ăn đến cuối tuần.
Lúc này, Cảnh Lỵ vô cùng khẳng định bà ngoại tuyệt đối là cố ý không ở nhà!
Đáng tiếc, Kinh Nhiên không hiểu được dụng ý của bà.
Cũng may là Kinh Nhiên.
Bằng không, kiểu nữ sinh tay trói gà không chặt như Cảnh Lỵ, nếu như qua đêm với một người đàn ông bình thường khác, có lẽ đã bị ăn sạch sẽ, đến cặn cũng không còn.
“Cậu muốn ăn gì?” Đồ trong tủ lạnh quá nhiều, Kinh Nhiên không biết chọn thế nào.
Cảnh Lỵ đi vào nhìn tủ lạnh, nói: “Thịt bò đi, ừm… Thêm một phần trứng gà xào cà chua, thêm… A…”
Một thứ lông xù quét qua mắt cá chân của Cảnh Lỵ, khiến cô sợ tới mức hét lên một tiếng, cả người nhào vào trong ngực Kinh Nhiên, nắm chặt áo của anh.
“Lỵ Lỵ, là Tiểu Tiểu Khang.” Kinh Nhiên không có động tác nào khác, duỗi tay chỉ vào con mèo hoa ở cửa phòng bếp.
Cảnh Lỵ nhìn theo hướng anh chỉ, quả thật là Tiểu Tiểu Khang.
Vẻ mặt Tiểu Tiểu Khang vô tội kêu một tiếng: “Meo.”
Kinh Nhiên tích cực giống như đứa trẻ, ra vẻ tức giận nói chuyện với Tiểu Tiểu Khang: “Tiểu Tiểu Khang, không được dọa chị!”
Tiểu Tiểu Khang không để ý tới Kinh Nhiên, cao lãnh* rời đi.
(*: Cao ngạo, lạnh lùng)
Cảnh Lỵ thở phào nhẹ nhõm, thì ra là Tiểu Tiểu Khang, hù chết bảo bảo, còn tưởng là một con chuột lớn. Cảnh Lỵ thấy bản thân đang nắm chặt lấy vải áo trước ngực của Kinh Nhiên không buông. Sau khi cô buông tay ra, vải áo trước ngực anh liền nhăn nhúm, cô đưa hai tay vuốt cho phẳng lại.
Cảnh Lỵ nghe được tiếng hít thở dồn dập của Kinh Nhiên, âm thanh rất nặng, rất rõ ràng. Cô ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy gương mặt Kinh Nhiên đỏ bừng, lan đến bên tai và cổ, lúc này cô mới ý thức khoẳng cách và động tác giữa hai người ám muội đến cỡ nào.
“Tôi… Tôi đi ra ngoài xem TV.” Cảnh Lỵ tìm một cái cớ rời khỏi phòng bếp, cô không biết mặt mình có đỏ hay không, chỉ là cảm thấy mặt mình rất nóng, nâng tay lên quạt gió, để cho gò má tản nhiệt đi.
“Meo ~”
Tiểu Tiểu Khang đứng ở ban công, lẳng lặng nhìn chén cơm của mình, chờ chủ nhân đến cho ăn. Bên cạnh cửa ban công có một cái tủ gỗ nhỏ, Cảnh Lỵ nhớ ngày hôm qua Kinh Nhiên cho Tiểu Tiểu Khang ăn xong, liền đặt thức ăn cho mèo vào bên trong. Cảnh Lỵ mở tủ gỗ nhỏ ra, Tiểu Tiểu Khang vội vàng đi đến bên mắt cá chân của Cảnh Lỵ cọ cọ vào cái, kêu meo liên tục mấy tiếng.
“Tới đây ăn nào.” Cảnh Lỵ cầm lấy một cái ly nhỏ, múc một muỗng thức ăn, đi đến ban công, đổ vào chén cơm của Tiểu Tiểu Khang.
Tiểu Tiểu Khang chạy nhanh đến, bắt đầu ăn.
Cảnh Lỵ đi về phòng khách mở TV, giữa trưa, đài truyền hình phát lại chương trình tuần vừa rồi. Trùng hợp Cảnh Lỵ đã ở trường học dùng di động xem qua, lúc này xem lại thì cảm thấy không còn gì hay.
Tiếng máy hút mùi ở phòng bếp vang lên, còn có tiếng xào đồ ăn “Xèo xèo”. Mùi thơm của thức ăn bay tới phòng khách, khiến cho người ta chảy nước dãi.
Kinh Nhiên đúng là một tiểu yêu tinh, nấu ăn mà cũng giỏi như vậy!
Ba món mặn một món canh, đặt ở trên bàn cơm.
Thịt bò xào khổ qua, trứng gà xào cà chua, sườn heo hấp tỏi, còn có một bát canh rau cải trứng muối.
Món ăn rất giản dị, không khác đồ ăn ở nhà ăn trường học là bao, nhưng Cảnh Lỵ lại cảm thấy nó còn ngon hơn ở nhà ăn.
Kinh Nhiên cầm trong tay hai chén cơm cùng với hai đôi đũa, từ phòng bếp đi ra. Đặt một phần xuống trước mặt Cảnh Lỵ, nói: “Ăn được rồi.”
Cảnh Lỵ gặp một miếng thịt sườn bỏ vào trong miệng, sườn heo hấp tỏi ăn khá ngon; khổ qua rất giòn, không hề có vị đắng…
Kinh Nhiên giống như một đứa bé, vẻ mặt tràn ngập chờ mong cầu khen ngợi: “Ăn ngon không?”
Cảnh Lỵ ăn rất vui vẻ, cũng giống như một đứa trẻ, gật đầu, nói: “Rất rất ngon! Còn ngon hơn bà ngoại làm!”
Kinh Nhiên cười: “Vậy cậu ăn nhiều một chút!”
Một bữa cơm trôi qua, lượng cơm Cảnh Lỵ ăn đã nhiều gấp đôi ngày thường. Tối hôm qua và hôm nay ăn cơm, đều sắp làm cô no căng. Cứ tiếp tục như vậy đến cơm tối ngày mai, có lẽ sẽ làm lớn dạ dày của cô, trở lại trường học sức ăn sẽ tăng lên, sau đó cô sẽ mập, sẽ xấu…
Trời ạ, không dám nghĩ nữa.
Buổi tối, vẫn nên ăn ít một chút.
Kinh Nhiên đứng lên thu dọn chén đĩa: “Lỵ Lỵ, buổi tối hầm canh gà, được không?”
Má nó, công ‘trúa’ nhỏ còn biết hầm canh gà!!!
Cảnh Lỵ hỏi: “Hầm giống như tuần trước bà ngoại làm sao?”
Kinh Nhiên gật đầu.
“Ừ.” Ăn thêm một bữa nữa đi, ở trường học cô cũng không được ăn loại canh hầm này. Cảnh Lỵ đứng dậy, nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi dọn cho.”
Cảnh Lỵ nhanh nhẹn thu dọn chén đĩa trên bàn, sau khi đã thu dọn bàn ăn sạch sẽ, lại đến phòng bếp rửa chén. Mặc dù cô không biết nấu cơm, nhưng vẫn biết làm mấy công việc nhà bình thường này.
Cảnh Lỵ rửa xong thì rời khỏi phòng bếp, quen đường đi đến trước TV ngồi xổm xuống, ở ngăn kéo cuối cùng lấy rượu thuốc ra, đi đến ghế dài ngồi xuống bên cạnh Kinh Nhiên. Giống như ngày hôm qua, mỗi người ngồi một đầu. Cô vỗ vỗ đùi mình, nói: “Đưa chân qua đây.”
Kinh Nhiên rút chân phải ra khỏi dép lê, nâng lên, đặt ở trên đùi Cảnh Lỵ. Cảnh Lỵ đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, hai tay ma sát nhau tạo nhiệt, rồi mát xa lên mắt cá chân của anh.
Gió xuân bên ngoài thổi vào từ ban công, không phải rất lạnh, chỉ là mát mẻ, làm người rất thoải mái.
Cảnh Lỵ cũng không biết mát xa cho Kinh Nhiên bao lâu, Kinh Nhiên đã ngủ thiếp đi. Đôi khi ngáy vài tiếng, rất khẽ, không để ý kĩ sẽ không nghe thấy.
Cảnh Lỵ cảm thấy rất tốt, sau này ngủ chung cũng không sợ bị tiếng ngáy của anh đánh thức.
Này, khoan.
Cảnh Lỵ dùng tay gõ đầu mình một cái, lẩm bẩm: “Có vấn đề à? Tại sao lại nghĩ đến việc ngủ chung với cậu ta?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]