Edit: Phưn Phưn
Bệnh cố chấp của công ‘trúa’ nhỏ lại tái phát.
Cảnh Lỵ lặng lẽ thở dài một hơi, đành thử nói đạo lí với anh: “Hiện tại đã đến giờ cơm trưa, tôi muốn ăn cơm, không ăn bánh. Ăn bánh thì tôi không thể ăn cơm.”
Kinh Nhiên nhìn đồng hồ treo tường ở trong tiệm, đúng là đã đến giờ ăn cơm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy buổi chiều tôi làm cho cậu.”
Cảnh Lỵ hỏi: “Không phải buổi chiều đóng cửa không buôn bán sao?”
Kinh Nhiên đáp: “Tôi có chìa khóa.”
Ừ, cậu là cháu ngoại của bà chủ, cậu làm chủ.
“Bọn mình ăn cái gì? Cơm niêu sao?” Cảnh Lỵ nhìn quán cơm niêu Hoa Ký ở đối diện, nhớ tới ngày hôm qua Kinh Nhiên muốn ăn cơm niêu ở quán đối diện.
“Hôm nay tôi nấu cơm.”
“Ờ.”
Nhân viên trong tiệm cũng đã quét dọn vệ sinh xong, lục tục chấm công xong rồi ra về. Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ là người cuối cùng rời khỏi tiệm bánh, Kinh Nhiên khóa cửa tiệm bánh lại.
Cảnh Lỵ nhớ tới một việc, hỏi: “Khi nào bà ngoại về?”
Kinh Nhiên ngồi xổm khóa kĩ cửa cuốn, đứng lên trả lời: “Buổi sáng bà có về dọn một ít hành lý, nói muốn đi suối nước nóng với bạn cũ, ngày mai mới về.”
Cảnh Lỵ không thể không nghi ngờ, bà ngoại đang tạo không gian riêng tư cho bọn họ.
Ngày hôm qua Kinh Nhiên bị trật chân, đi rất chậm, cà nhắc cà nhắc bước lên cầu thang.
Cảnh Lỵ đi theo phía sau anh, hỏi: “Nhiên Nhiên, chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ngay-ngo-cua-toi/3291422/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.