Edit: Phưn Phưn
Kinh Nhiên rút chân về, giẫm xuống mặt đất, đeo dép lê vào rồi đứng lên, đi đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Cảnh Lỵ nhìn bước chân cà nhắc của anh, hơn nữa tay phải còn bị thương, nghĩ lại có phải cô để một “Nhân sĩ bị thương tàn phế” đi nấu cơm là quá độc ác rồi không?
Cảnh Lỵ gọi anh lại: “Nhiên Nhiên, chúng ta gọi cơm hộp ăn đi.”
Kinh Nhiên cho rằng cô không tin tưởng tay nghề của anh, vội vã chứng minh: “Tôi nấu cơm rất ngon.”
Cảnh Lỵ đã chạy tới bên cạnh anh, đẩy anh trở lại ghế ngồi, “Cậu bị thương, đừng đi nấu cơm nữa, chúng ta gọi cơm hộp đi.”
Dứt lời, từ trong túi quần Cảnh Lỵ lấy ra di động, nhấn mở app đặt cơm, tìm xem phụ cận có nơi nào bán thức ăn mang về, hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì?”
“Cơm niêu Hoa Ký.”
Ở trên thanh tìm kiếm, Cảnh Lỵ đánh mấy chữ này rồi nhấn tìm ——
Không tìm thấy kết quả.
“Hình như quán cơm này không có hợp tác với app giao cơm, đổi tiệm khác được không?”
“Không.”
Bệnh cố chấp của công ‘trúa’ nhỏ lại tái phát, một hai phải đúng với thứ mình muốn.
“Quán đó có giao cơm không?”
“Không.”
“Vậy tôi… Đi mua nhé?”
Kinh Nhiên gật đầu: “Ừ.”
Cảnh Lỵ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chấn chỉnh lại tâm trạng của mình: Cảnh Lỵ ơi Cảnh Lỵ, hôm nay anh ta đã cứu mày, mày không nên nổi giận với anh ta.
“Đưa địa chỉ cho tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ngay-ngo-cua-toi/3291419/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.